Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 18: Hạo Thiên Minh Sầu Não

"Xin chào! Tình hình mọi người cũng thấy rồi, đường đi phía trước đều bị chặn, không còn cách nào khác đành quay lại làm phiền mọi người. Chúng ta là có thể hợp tác, rất mong sự hỗ trợ từ mọi người. Tôi là Vương Trọng Hải còn đây là các đồng đội của tôi".

Vương Trọng Hải lần lượt giới thiệu các thành viên đoàn mình với đoàn của cô. Mấy người lần lượt là: Bạch Thất, có thể gọi là lão đại của đoàn, vì anh ấy lớn tuổi nhất, mọi người đều rất tôn trọng anh ấy, là một người đã lập gia đình. Sau đó đến Tống Kha là lão nhị. Hạo Thiên Minh là người khi nãy cô chú ý đến, là lão Tam, Vương Trọng Hải là lão tứ, Hàn Mạt, Lương Triều Vỹ, Lâm Ca lần lượt là lão ngũ, lão lục và lão thất. Thực chất đoàn anh có tám người, một thành viên nữa hiện không có mặt ở đây nên Vương Trọng Hải không nhắc đến. Trong đoàn lão thất và lão bát là anh em sinh đôi nhỏ tuổi nhất, năm nay mới vừa qua sinh nhật tuổi hai mươi mấy ngày trước khi mạt thế bùng nổ.

Dưới sự nhiệt tình của Vương Trọng Hải mà rất nhanh hai đoàn người làm quen, giới thiệu lẫn nhau và hỏi han về tình hình tang thi triều.

Hạo Thiên Minh không tham gia vào cuộc trò chuyện này, anh đứng tựa vào cánh cửa xe trầm ngâm, đôi mắt sắc bén đảo qua những người kia một lượt rồi nhẹ cau mày. Những người này ngoài trừ cái tên Đại Vũ kia có hơi thở lính đặc chúng giống bọn anh ra, thì chỉ còn hai cái mỹ thiếu niên nhìn có vẻ non nớt kia là thấy có khả năng chống lại tang thi, còn lại đều là chân yếu tay mềm, liệu trụ được lâu sao? Nhưng nhất thời anh cũng không nghĩ được con đường nào khác.

Lần này ra ngoài vốn dĩ là để đón lão bát trở về, lão bát tên Lâm Cường, khi mạt thế bùng nổ, trong quân khu chỉ có bảy người bọn anh, trải qua chiến đấu kịch liệt với tang thi trong quân khu, trong lúc tuyệt vọng anh phát hiện mình có hoả dị năng, sau đó cùng đồng đội mở đường máu, nhanh chóng phá vây ra ngoài. Lão bát khi đó đang chấp hành nhiệm vụ ở thành phố F nên không có mặt ở đấy, từ đó đến giờ bọn anh bị mất liên lạc. Cả đội anh đều là trẻ mồ côi, sống trong quân bao nuôi từ nhỏ, không có người thân. Vì vậy, sau khi hỗ trợ cấp trên ổn định mặt trận tại thành phố A, thành lập trụ sở tạm thời và sắp xếp cho vợ của Bạch Thất an toàn về đó, thì anh cùng đồng đội liền lên đường đi tìm lão bát.

Trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, các thành viên trong đội lần lượt thức tỉnh dị năng, chỉ còn có một mình Hàn Mạt là không có thức tỉnh, cũng may thân thủ võ nghệ của Hàn Mạt rất tốt. Từ đó bọn anh liền di chuyển với cường độ cao, vậy mà sau tận gần ba tuần mới đến được thành phố F, không ngờ vừa mới vào thành phố được chưa đầy hai ngày liền gặp xui xẻo, đυ.ng phải tang thi triều vây quét, chính anh cũng không ngờ mới có một tháng vì sao lại hình thành tang thi triều được chứ. Mặc dù quy mô không phải là quá lớn, nhưng cần đó thôi cũng đủ nghiền áp bọn anh thành tro rồi. Hạo Thiên Minh sầu não nghĩ.

Tần Thiên nhíu nhíu mi nhìn mấy người đang sôi nổi nói chuyện, cô định lên tiếng thì đã có người không chịu nổi mà nói:

"Mấy người định đứng đây nói chuyện đến bao giờ? Đừng quên chúng ta đang trong hoàn cảnh nào?" Bạch Thất quả thật có chút không chịu nổi phải lên tiếng.

Anh cũng hiểu đội của anh gần một tháng qua, ngoài việc chém gϊếŧ tang thi và di chuyển trên đường ra thì trong đoàn chỉ giao lưu với nhau, ngoài ra không giao tiếp thêm với ai khác mà đi liên tục nên hiện giờ khi có người nói chuyện, mọi người như được xả hơi vậy. Nhưng sao càng nói càng lạc chủ đề? Vấn đề bây giờ là, làm thế nào để giữ mạng thoát khỏi cuộc vây công của tang thi, mấy người có hiểu không vậy.

Nghe thấy lời này của Bạch Thất, nhớ đến tình hình hiện tại, cả bọn liền không có tâm tư nói gì nữa rồi.

Tần Trí im lặng đứng phía sau Tần Thiên nãy giờ mới lên tiếng. "Anh. Giờ chúng ta phải làm sao?"

Ngay khi câu hỏi vừa dứt, mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn qua phía Tần Thiên chờ đợi câu trả lời từ cô.

Bạch Thất nhìn qua cậu nhóc gọi là Tần Thiên kia, xem chừng trong đội kia cậu ta dẫn đầu. Đây cũng là thắc mắc của anh. Đừng nói anh không biết, cái người Đại Vũ kia chính là lính đặc chủng giống bọn anh, là người chuyên môn mặc kệ sinh tử, thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, hơi thở kia trên người có muốn dấu cũng không qua mắt được bọn anh. Nhưng dường như chính anh ta cũng không phản đối việc mọi người lấy cậu nhóc kia làm người dẫn đầu, như vậy cậu nhóc nhìn non nớt này không chừng cũng là một người không thể xem thường.

Tần Thiên không biết những suy nghĩ trong đầu Bạch Thất, mà chỉ quay lại đưa tay lên xoa đầu tiểu Trí, ấm áp nói: "Đừng lo, có anh ở đây!"

Nhận được câu trả lời của Tần Thiên, mặc dù không đúng với mục đích hỏi của câu, nhưng có lời này cũng khiến cậu yên tâm, nỗi thấp thỏm trong lòng liền yên lặng xuống.

Choáng váng. Không ngờ lại là câu trả lời này. Này có khác gì không nói chứ. Ngày cả Hạo Thiên Minh cũng không nhịn được mà liếc nhìn cậu một cái, không hiểu sao từ trong giọng nói đó anh lại thấy được một tia tự tin, tia tự tin kia là đến từ đâu? Anh cau mày suy nghĩ.

Trần Linh San mặc dù lúc nãy có chút say mê nhìn dung mạo Hạo Thiên Minh, nhưng nhìn anh ta không phải người dễ dây vào, nên quay đi quay lại ý định dính chặt lên người Tần Thiên vẫn là lớn nhất. Lúc này cô cũng không biết phải bấu víu vào đâu liền tiến lại gần định nắm tay Tần Thiên nói:

"Anh Thiên. Chúng ta..."

"Gọi tôi Tần Thiên!"

Tần Thiên linh hoạt tránh né cánh tay kia, cau mày đáp trả một tiếng.

Trần Linh San bất đắc dĩ nói: "Anh Tần Thiên, bây giờ phải làm sao anh nói rõ đi, chẳng lẽ tất cả đều phải chôn vùi ở đây sao chứ".

Nhìn Trần Linh San cô lắc lắc đầu, liếc mắt qua phía Hạo Thiên Minh một cái, cũng không bận tâm suy nghĩ của ai, cô liền quay lưng lại vươn tay chỉ vào toà cao ốc màu xanh đằng sau kia nói:

"Chỗ đó. Ở đó đang có người kêu gọi tang thi đến đây"

Lời cô vừa thốt ra khiến mọi người bàng hoàng không thể tin nổi.

"Cái gì cơ?" Vương Trọng Hải không nhịn được bật thốt lên.