(Bắt đầu từ chương này mình sẽ để tên Cẩm Thiên thành Tần Thiên, Cẩm Trí thành Tần Trí để khỏi nhầm lẫn, và phù hợp hơn với hoàn cảnh nhé mn)
Nhẹ lướt ánh mắt bất chợt cô bắt gặp một tia đau lòng, thất vọng trong ánh mắt của cô gái đứng sau cái người gọi là Mỹ Quỳnh kia. Cô gái này có đôi mắt rất đẹp.
Như cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình. Mỹ Trúc đưa mắt nhìn qua, chợt sửng sốt phát hiện người nhìn mình không phải ai khác chính là cậu thiếu niên đằng kia. Chưa kịp cất lời hỏi thăm cái gì thì cậu ấy đưa mắt qua nơi khác như chưa từng có chuyện vừa rồi.
"Anh nói ai hung? Anh có bị mù không vậy? Con hồ ly tinh này muốn quyến rũ anh Thiên rõ rành rành ra, anh hỏi mọi người xung quanh xem, cái nết như vậy mà anh còn làm như bảo bối thế à?" Trần Linh San phản bác.
"Cô im đi. Cô..." Đỗ Phong anh không phải là người hay mắng chửi người khác, trong nhất thời không biết nói gì cho phải.
Mỹ Quỳnh ở trong lòng Đỗ Phong thấy Tần Thiên không để ý gì mình, lại thấy Đỗ Phong không phải là đối thủ của Trần Linh San bèn giả bộ lau nước mắt nói từng câu từng chữ:
"Tôi không có. Tôi chỉ là muốn cám ơn anh ấy đã cứu chúng tôi, hơn nữa, anh ấy giỏi như thế nhất định có thể bảo vệ tất cả chúng ta đến nơi an toàn".
Mỹ Quỳnh một bộ dáng "Ta là muốn tốt cho các ngươi", cô không tin, khi kéo tất cả an toàn của mọi người buộc chung vào một chỗ lại không thể đã động người kia, còn về cô, nếu anh ta đồng ý mang theo tất cả mọi người cùng đi, vậy thì cô còn nhiều thời gian. Không vội nhất thời.
Quả nhiên, ngay khi cô nói xong đã có người chờ không được muốn buộc chung sợi dây này.
"Đúng vậy. Đúng vậy"
"Các người mạnh như vậy vì sao lại không bảo vệ chúng tôi, mấy người còn có lương tâm không vậy"
"Bỏ lại những người chân yếu tay mềm không khỏi quá vô lương tâm đi"
"Các người đi đâu chứ? Không phải kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu sao?"...
Mấy chục người cùng nhao nhao lên hùa theo Mỹ Quỳnh, khiến cô ta không nhịn được mà đắc ý, dù sao số đông vẫn có lợi thế. Lúc này, dường như mọi người đã quên mất bộ dạng khi chém gϊếŧ tang thi của bọn cô rồi, chỉ còn coi bọn cô như quả hồng mềm thích nắn bóp ra sao thì nắn.
Ánh mắt Tần Thiên đông lại, thật độc, đây không phải muốn đào hố cho cô sao? Cô ta chê mạng mình quá dài rồi đúng không? Tần Thiên có chút nghiêm túc suy tư về vấn đề này. Tiếng cô mềm nhẹ vang lên:
"Mấy người thật sự muốn đi cùng chúng tôi sao?"
Nghe vậy ánh mắt mấy người xung quanh đều sáng lên, không hẹn mà cùng gật đầu lia lịa nói: "Đúng, đúng." Biện pháp này thật tốt a, khi không bọn họ lại có bảo tiêu sao.
Tần Trí đang rất tức giận đến nỗi muốn vung mấy dao vào bọn người dám bắt nạt chị cậu kia. Nhưng chưa gì đã nghe chị nói vậy, cậu khó hiểu nhìn qua thì thấy mạt cười nơi khoé miệng và ánh mắt giảo hoạt của chị, cậu liền biết bọn người kia sẽ không có quả ngon để ăn a.
Tần Thiên không chớp mắt nâng tay chỉ ra phía cửa lớn của trung tâm thương mại nói:
"Nhìn thấy không? Tang thi ngoài kia còn khá nhiều. Chỉ cần các người ai đánh hạ được ba cái đầu tang thi lại đây. Tôi liền mang theo người đó." Phải. Cô nói chỉ có ba cái đầu tang thi đấy, không tính là làm khó họ đi, cô và tiểu Trí vật lộn hơn một tháng qua, nhiều thì không nói, chứ ít cũng phải có mấy trăm đầu tang thi chết trên tay cô rồi. Có khi nào mà số lượng ít hơn so với bên ngoài kia đâu. Mấy người này, ngay cả dũng khí bước ra ngoài đối mặt với tang thi còn không có, thì lấy đâu ra tư cách bắt cô phải bảo vệ họ chứ?
Nghe Tần Thiên nói toàn trường rơi vào im lặng. Trần Linh San khoé miệng giương cao, tang thi a, nếu mấy người này có dũng khí đi đánh tang thi thì cũng không đói đến nỗi bụng dán vào lưng như kia. Cô thật cao hứng, may mắn cô đã nhanh tay ôm được chân phật này, Tần Thiên của cô thật tốt, thật bá khí nha. Cô đã tự định trong lòng Tần Thiên là của riêng cô rồi.
Nếu Tần Thiên biết được ý nghĩ trong lòng Trần Linh San lúc này chắc cô cũng có chút câm nín với trí tưởng tượng yy của cô ta.
"Sao? Không dám? Nãy còn rất hung hăng cơ mà. Dũng khí đứng trước mặt tôi đòi bảo vệ đâu rồi? Ha... Nực cười. Các người là cái thá gì mà bắt tôi bảo vệ chứ? Mạng mình không tự mình giữ lấy mà còn chờ mong người khác cứu giúp sao. Mơ tưởng!" Tần Thiên dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người kia, không một ai dám đón nhận ánh mắt ấy của cô. Bọn họ run rẩy lùi lại bước chân, đến bây giờ họ mới nhớ đến, trước mắt hai cái mỹ thiếu niên này là cái ác ma chém gϊếŧ tang thi rất tàn nhẫn a.
Nhìn một lượt mấy người kia, Tần Thiên thầm lắc đầu, mấy người này nếu không chịu thay đổi, sẽ sớm thành thức ăn trong miệng tang thi mà thôi.
"Đi!" Cô dứt khoát rời đi, nơi đây khiến cô chán ghét.
Mỹ Quỳnh thấy cô phải đi nên muốn tiến lên cản cô lại, liền nhận được ánh mắt sắc bén như muốn gϊếŧ người của Tiểu Trí mà khựng lại tại chỗ trơ mắt nhìn bọn cô rời đi, không dám tiến lên một bước.
Trần Linh San tay xách theo chiếc ba lô nhỏ vật tư liền chạy theo Tần Thiên, trước khi đi còn không quên gửi ánh mắt khinh bỉ lẫn đắc trí lại cho Mỹ Quỳnh.
Đại Vũ nhìn tình hình mấy người ở đây cũng có chút hiểu được. Nhân tình ấm lạnh anh chứng kiến nhiều rồi, những người này anh cũng không biết nói cái gì cho phải, mạng mình do mình giữ, anh cũng không dư sức quản, buộc chắc ba lô trên lưng, anh rảo bước nhanh chóng đuổi theo ba người phía trước.
Mở ra cánh cửa lớn của trung tâm thương mại, Tần Thiên nhìn những tang thi đang gào thét nhào đến kia, không hiểu sao cô lại thấy dễ chịu hơn cả khi đối mặt với những người ở bên trong. Bầu trời bên ngoài tuy rằng đã gần giữa trưa nhưng lúc này lại rất âm u, Tần Thiên bỏ đi những suy nghĩ miên man tiến lên vung mã tấu, một đường chém gϊếŧ tang thi.
Tiểu Trí thấy chị dũng mãnh, ánh mắt rất sùng bái nhìn chị, cậu cũng không muốn mình thua kém quá xa chị, liền tiến đến phụ trợ giải quyết tang thi xung quanh.
Cũng may là Trần Linh San còn có chút thức thời không có la hét bừa bãi kêu gọi tang thi đến, tuy rằng cô sợ muốn chết, nhưng cũng biết không thể la hét nên gắt gao che miệng mình lại, không cho chính mình thốt nên chút âm thanh nào. Lúc này Trần Linh San có chút nhận thức rõ hiện thực khốc liệt, cô càng thêm xác định Tần Thiên mạnh mẽ, phải nghĩ biện pháp gắn lên người Tần Thiên. Mà biện pháp tốt nhất cô nghĩ ra chính là biến cô trở thành người thương của Tần Thiên, phải khiến Tần Thiên yêu cô, như vậy dù cho có ở mạt thế cô cũng có thể trải qua tốt hơn nhiều.
Tần Thiên trong lúc chiến đấu với tang thi không biết Trần Linh San đã đánh chủ ý lên mình, nhưng nếu biết chắc cô cũng không buồn phản ứng.
Một đường tiến ra thẳng ra ngoài đường lớn, có lẽ quanh đây vẫn còn nhiều người sống nên tang thi vây lại khá đông, Tần Thiên nhìn phía trước mặt đầy rẫy tang thi liền có chút ngao ngán. Bỗng nhiên cô nghe thấy có ai gọi tên cô ở đằng sau, xoay người lại ngạc nhiên nhìn một nam một nữ trên lưng khoác ba lô nhỏ, tay cầm gậy gỗ vẫn còn vương chút máu cùng da thịt tang thi, bước chân có chút xiêu vẹo dồn dập chạy về phía cô.
Mỹ Trúc cùng Vương Kiến thở hổn hển chạy đến trước mặt Tần Thiên, trước ánh mắt khó hiểu của cô, Mỹ Trúc lên tiếng nói:
"Hãy mang theo hai người chúng tôi đi. Không phải cậu nói là ba đầu tang thi sao, tôi và Vương Kiến kiếm đủ cho cậu." Nói xong không đợi cô phản ứng, hai người liền xông lên trước tấn công mấy con tang thi gần nhất, dùng gậy gỗ vung loạn vào người chúng nó.