Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 14: Là Sống Hay Là Chết

Tâm tình của Cẩm Thiên không tồi, cô liền kéo tiểu Trí lên tầng sáu. Nơi đây cũng có kha khá tang thi, đa số tang thi đều là nữ, chỉ có một ít là nam. Chung quy lại, đã là nữ ai mà không thích những thứ phấn son, nước hoa, mỹ phẩm chứ.

Vất vả dọn dẹp một lượt, cô cũng nhanh chóng thu gom toàn bộ mỹ phẩm cô thấy vào trong không gian, tất cả các loại tẩy trang, dưỡng da,... ở mạt thế đều là vật phẩm tiêu hao nha. Nước hoa cũng thế, cô lựa chọn những mùi cô thích rồi khuân đi. Tiểu Trí cũng ôm một đống đồ chạy lại đưa cô cất, hai chị em nhìn nhau cười. Cảm giác như thổ phỉ cướp nhà băng ah. Dù khá mệt nhưng mà thật sung sướиɠ.

Gom hơn phân nửa đồ ở đây vào không gian xong, cô cùng tiểu Trí quay lại tầng bốn. Trở lại căn phòng có người sống kia, cô cất tiếng:

"Người ở trong ra đi, tang thi bên ngoài chúng tôi đã thu dọn rồi. Hiện là an toàn, mấy người nhanh chóng rời khỏi đây thôi" Nói xong cũng không để ý xem người bên trong có nghe hay không, cô liền rời đi.

"Mỹ Trúc! Chị nghe thấy gì không? Có phải bên ngoài có người đến cứu chúng ta không?" Một cô gái đang ngồi trong góc nghe thấy tiếng liền run rẩy hỏi cô gái tóc ngắn đứng cạnh cửa.

Mỹ Trúc cũng không biết, nhưng nếu không phải mình cô nghe thấy thì là thật đi, hơn nữa lúc nãy cô và Vương Kiến đều nghe thấy tiếng đánh nhau ở ngoài, ban đầu còn cho là tang thi tập kích, nhưng qua một hồi lâu lại yên lặng xuống. Giờ nghe thấy giọng nói kia cô liền nguyện tin tưởng.

Mỹ Trúc và Vương Kiên nhìn nhau rồi liền nhanh chóng dỡ đồ đạc xung quanh ra mở cửa. Nhìn thấy vậy, Mỹ Quỳnh liền quýnh lên:

"Không cần, nhỡ đâu họ lừa chúng ta thì sao? nếu mở cửa quái vật sẽ tiến vào ăn thịt chúng ta. Chị, không được, không thể mở cửa"

Cánh tay Mỹ Trúc liền dừng lại, nhưng sau đó cô liền kiên định. Hiện giờ đã gần hai tuần cô chỉ uống nước cầm cự, nước đến thời điểm hôm qua cũng hết rồi, hơn nữa chính là em gái Mỹ Quỳnh cùng cha khác mẹ cùng với bạn trai cô thông đồng, dùng danh nghĩa em cô mà đòi cô nhường lại hết phần của cô cho nó, thời điểm nguy hiểm thì cũng chính hai người họ đẩy cô lên phía trước. May sao có Vương Kiến giúp đỡ nếu không cô đã chôn mình trong miệng tang thi rồi.

Ra ngoài cũng chết, ở lại cũng là chết. Là sống hay là chết. Cô tình nguyện đặt tin tưởng vào một hy vọng mong manh này cũng còn hơn là chết đói ở đây. Mỹ Trúc dùng hết chút sức lực còn lại đẩy hết đồ vật ra, giúp đỡ cô còn có Vương Kiến, cậu cũng không chịu nổi cuộc sống hằng ngày lo sợ, lại đói khát ở trong này nữa rồi.

Cuối cùng cánh cửa được mở ra, bên ngoài hoàn toàn trống vắng, chỉ còn lại trên đất xác của mấy con tang thi đang bốc mùi hôi thối. Mỹ Trúc và Vương Kiến vui sướиɠ nhìn nhau: "Là thật" người đó không lừa họ. Vương Kiến quay lại gọi những người bên trong ra, sau đó đi cùng Mỹ Trúc, hai người dìu nhau đi xuống. Thật ra, Vương Kiến đã có tình cảm với Mỹ Trúc từ lâu, nhưng do cô đã có bạn trai Đỗ Phong bên cạnh nên cậu không dám tiến tới mà chỉ thầm lặng ở bên quan tâm mà thôi. Nhưng không ngờ khi tai hoạ ập đến mới để lộ ra việc Đỗ Phong và Mỹ Quỳnh đã lừa dối Mỹ Trúc từ lâu, lại còn đổ cho Mỹ Trúc và cậu không trong sạch. Vương Kiến không kìm được mà tức giận thay cho Mỹ Trúc, nhưng đồng thời cũng đau lòng thay cô, hiện giờ đã thoát được ra ngoài, cậu sẽ cố gắng bảo vệ Mỹ Trúc thật tốt. Vừa đi vừa dìu Mỹ Trúc xuống dưới, dọc đường đi không thấy bóng con tang thi nào, xuống đến tầng ba thấy có rất nhiều đồ ăn, cậu liền chạy đến lấy một ít lại đưa cho Mỹ Trúc, sau đó hai người liền ngồi xuống ăn nhẹ một chút. Thực sự hai người đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt sắp không trụ được nữa rồi.

Chưa kịp giải quyết xong ít bánh mì trên tay, thì ba người phía sau khi nhìn đến đồ ăn đã không còn đếm xỉa gì đến hai người họ mà lao đến phía trước tranh đoạt nhau.

Cẩm Thiên không biết gì về câu chuyện xảy ra sau khi cô rời đi, cô và tiểu Trí rất nhanh chóng quay lại tầng hai thì thấy Đại Vũ vẫn đang đứng chờ bên dưới chỗ cửa cầu thang. Nhìn thấy Cẩm Thiên và Cẩm Trí anh liến bước lại gần đưa một chiếc Balô nhỏ cho cô:

"Cái này cho cậu"

Anh quả thật không có bước chân lên tầng ba mà chỉ lấy một chiếc ba lô việt dã to nhét đầy đồ ăn, nước uống vào trong, và hai chiếc nhỏ cũng để kha khá, nhưng chỉ để một chút đồ vào, một chiếc này đưa cho cô, chiếc kia cô đoán là để đưa cho Trần Linh San.

Anh quả thật rất thông minh, nếu cho Trần Linh San kia cái ba lô nhét đầy đồ ăn thức uống thì không biết khi gặp tang thi cô ta có chạy nổi không nữa, tương tự cô cũng thế, có lẽ là anh suy nghĩ cho cô nữa.

Cẩm Thiên không nhận lấy mà chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi."

Đại Vũ thoáng chút bối rồi định nói gì nhưng tiểu Trí đã bước tới nói trước: "Chúng tôi cũng không thiếu" nói xong liền đi.

Đại Vũ không biết làm sao nên đành gật gật đầu rồi đi theo sau hai người, do dự một chút anh nói:

"Cái kia, mong rằng hai người không trách tội Linh San. Cô ấy cũng không phải người xấu." Chỉ là có chút hư, tính khí đại tiểu thư được nuông chiều quá mà thôi. Câu này anh yên lặng nói ở trong lòng.

Cẩm Thiên không có dừng lại, cũng không trả lời. Chỉ nghe thấy tiểu Trí hừ nhẹ một tiếng. Bất kể ai xấu hay tốt chỉ cần bất lợi đến chị cậu đều chán ghét.

Ban đầu Cẩm Thiên có ý tưởng lôi kéo Đại Vũ, nhưng mà cô lại không có khả năng muốn mang theo một Trần Linh San, vậy nên mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.

Đại Vũ thấy thế thì mấp máy môi nhưng cũng không nói nữa. Anh không phải người lắm chuyện.

Khi ba người bọn cô trở lại tầng một, đã thấy Trần Linh San ở bên trong một đám người đang trông mong nhìn chằm chằm. Trong mắt những người này có kinh hỉ, có khϊếp sợ, càng nhiều hơn lại là tham lam. Trần Linh San nhìn đến trong tay Đại Vũ liền tười cười tiến lên nói: "Ngươi có phải hay không tìm được nhiều đồ ăn a?"

Nhìn đến bao đồ ăn, Trần Linh San mắt nổi quang mang, nhưng đang trước mặt Cẩm Thiên nên cố bảo trì chút hình tượng, chờ đợi Đại Vũ trả lời.

Đại Vũ gật gật đầu, anh đưa một chiếc ba lô nhỏ cho Trần Linh San và nói: "Cho cô"

Trần Linh San bắt được vào tay liền không chờ đợi kịp mà mở ra xem, sau đó liền cười to, lấy từ trong ra một túi bánh mì và một chai nước, liền lập tức ngấu nghiến ăn. Chung quanh không ít người trong mắt đầy tham lam, ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên cướp chiếc ba lô vào tay, nhưng bận tâm Đại Vũ và hai chị em Cẩm Thiên nên chưa dám vọng động.