Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 12: Đại Vũ

Trần Linh San hiện không biết diễn đạt tâm tình lúc này của mình như nào, chỉ thấy tim đập bang bang, cô có cảm giác trước mắt chính là vương tử cưỡi ngựa trắng đến cứu cô. Một cái liếc nhìn liền thích Cẩm Thiên.

Nhìn thấy mọi người vẫn nhìn chằm chằm hai chị em, Cẩm Trí có chút tức giận nhíu mày hừ lạnh.

Tiếng hừ này như thức tỉnh mọi người, đều rối rít thu lại ánh mắt.

Trần Linh San thẹn thùng cúi đầu nhìn Cẩm Thiên liếc mắt, hy vọng đối phương có thể để ý chính mình. Nghĩ đến thái độ khi nãy của mình, Trần Linh San tiến lên nói:

"Xin chào! Tôi là Trần Linh San, khi nãy do quá sợ hãi nên thất lễ, mong hai người bỏ qua cho" Cô vừa nói vừa đưa tay tới trước, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Cẩm Thiên.

Mọi người có chút bất ngờ nhìn Trần Linh San, trước sau sao có thể lật mặt nhanh như vậy chứ.

Cẩm Thiên có chút chán ghét ánh mắt này, cô lạnh lùng đi về phía trước, hoàn toàn bỏ qua đám người này.

Trần Linh San định tiến lên kéo tay Cẩm Thiên lại, lại bị Tiểu Trí ở phía sau đưa tay ngăn cản: "Tránh xa anh tôi ra".

Cậu vẫn không quên chị dặn ở bên ngoài phải gọi chị là anh đâu. Sau đó liền cùng chị sang phía bên kia tìm chỗ nghỉ ngơi. Cậu cũng không muốn ở chung với đám người này.

Trần Linh San há miệng thở dốc định nói gì đó nhưng lại không nói. Cô vốn định đi theo phía sau Cẩm Thiên, nhìn thấy cậu ấy có vẻ lợi hại như vậy, trên vai khoác Balô to nhất định có nhiều thức ăn, rốt cuộc thì cô đã nhiều ngày không được no bụng, đói đến sắp không chịu được rồi.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi liền đem lời định nói nuốt lại, đối với người bên cạnh phân phó nói: "Anh đi, ta đói không chịu nổi rồi. Anh đi theo sau cái người kia thương lượng mua ít đồ đi"

Đại Vũ kinh ngạc nhìn Trần Linh San liếc mắt một cái, đáy mắt trầm xuống một cái thoáng qua một chút tối đen. Nhưng cuối cùng vẫn cất bước về phía chị em Cẩm Thiên.

Có không ít người cũng nghĩ muốn làm quen với hai chị em cô để kiếm ít đồ ăn, thậm chí có người mắt nổi hung quang, nổi lên chủ ý xấu nhưng lại e ngại mã tấu và thanh đao trong tay cô và tiểu Trí nên không có tiến lên. Đúng vậy, cô cũng không nhớ kiếm được thanh đao đó cho tiểu Trí ở ngóc ngách nào trên đường chạy đến đây nữa rồi.

"Xin lỗi, có thể cho tôi xin một chút đồ ăn được chứ, tôi nhất định sẽ trả lại cậu gấp đôi"

Ngay khi vừa ngồi xuống một góc bờ tường cô liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên. Liếc mắt nhìn lên liền thấy một người đàn ông vạm vỡ, gương mặt chính trực, pha chút mệt mỏi. Mặc một bộ đồ đen trông như vệ sĩ nhà ai.

"Không cho" Cẩm Trí chán ghét nói.

"Được" Cẩm Thiên đáp khiến Cẩm Trí ngạc nhiên nhìn, dù vậy nhưng cậu biết chị làm vậy chắc chắn có lý do nên cũng không cản lại.

Đại Vũ cũng có chút sửng sốt, anh cũng không ngờ cậu thanh niên này có thể đồng ý dễ dàng đến vậy.

Cẩm Thiên liếc nhẹ mắt về phía Trần Linh San, nếu cô không nhầm thì người đàn ông trước mắt này là người của cô ta, khi nãy cô vẫn dùng tinh thần lực quan sát xung quanh nên có nghe thấy câu ra lệnh từ cô ta cho người đàn ông này. Nhìn người đàn ông có khí chất hiên ngang lẫm liệt này, đây chắc chắn là người đàng hoàng, chính trực, coi trọng chữ tín. Nếu không trong thời mạt thế này, một người có sức lực như anh ta cần chi phải theo sau bảo vệ một người không ra gì như Trần Linh San. Dù giờ không làm được gì cho chị em cô nhưng biết đâu sau này khéo khi có thể sẽ giúp đỡ cô không ít. Dù sao cô vẫn không thiệt.

Lấy hai cái bánh mì, một gói bích quy và một chai nước khoáng cho anh ta. Cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đại Vũ cầm đồ trên tay có chút cảm kích Cẩm Thiên, anh hiểu thời điểm này lương thực quý hiểm ra sao, nói lời cảm ơn và hứa hẹn sẽ báo đáp rồi trở về. Anh vốn là một lính đặc chủng giải nghệ, do một lần công tác bị thương ở mắt, khiến cho tầm nhìn kém, không đảm bảo an toàn khi làm nhiệm vụ, vì thế cấp trên cho anh nghỉ hưu sớm. Không có người thân nào cần lo, lại từng nhận sự giúp đỡ của ông Trần nên để trả ơn anh mới trở thành vệ sĩ tạm thời cho Trần Linh San con gái ông ấy. Dù có chút không thích tính cách của cô Trần nhưng dù sao đã nhận việc thì anh nhất định sẽ hoàn thành tốt. Đáng nhẽ hơn một tháng trước, còn một ngày nữa thì anh kết thúc công việc này, không ngờ vào ngày cuối cùng ấy lại xảy ra chuyện thế này. Anh vốn dĩ có thể bỏ qua không quan tâm đến cô ta nữa nhưng là một người có trách nhiệm, anh cảm thấy vẫn nên đưa cô ta đến nơi an toàn rồi mới có thể nhẹ nhõm rời đi.

Trần Linh San vui sướиɠ đoạt bánh trên tay Đại Vũ rồi mặc kệ những ánh mắt thèm thuồng xung quanh mà ăn ngấu nghiến, một lúc đã hết sạch, sau đó tu gần hết chai nước mới dừng lại nấc lên một cái. Vô ta mừng rỡ, đã lâu rồi cô ta không được ăn nhiều một lúc như vậy, dù Đại Vũ thi thoảng vẫn chạy đi kiếm đồ ăn cho cô nhưng số lượng không có nhiều a.

Đại Vũ nhìn trên tay trống không rồi lại nhìn Trần Linh San, sau đó cau mày thở dài một cái không nói gì.

Qua một đêm bình yên, sau khi dùng bữa sáng qua loa xong, cô và tiểu Trí liền đứng dậy vác đao chuẩn bị tiến vào sâu bên trong siêu thị.

Nghe động tĩnh bên này, những người kia liền rục rịch. Cẩm Thiên mặc kệ những ánh mắt nóng bỏng kia mà tiến thẳng vào bên trong, mới đi được mấy bước cô liền nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, không cần ngoảnh lại cũng biết ai.

"Để tôi dẫn đường, bên trong có nhiều tang thi, hai người phải cẩn thận". Đại Vũ tiến nhanh lên trước nói. Anh cũng muốn sớm tìm chút vật phẩm để hoàn trả, đồng thời cũng có chút lo lắng cho hai người.

"Được". Cô không chút do dự đồng ý. Chuyện đùa, có người giúp đỡ tiết kiệm được sức lực sao lại không muốn chứ.

Cẩm Thiên vừa đi vừa nghĩ lung tung một chút, nhưng cũng không có thả lỏng cảnh giác. Rất nhanh liền nghe thấy tiếng tang thi đập cửa gào thét, một vài con cũng đang nhào tới chỗ bọn họ.

Chưa cần Cẩm Thiên động thủ, tiểu Trí đã lên trước một bước vung đao, thật mau liền đem tang thi gϊếŧ chết một mảnh. Đại Vũ có chút sửng sốt nữa rồi, không ngờ cậu thiếu niên nho nhỏ này mà thân thủ lại dũng mãnh như vậy, sau đó anh cũng ra nhập trận chiến cùng hai người bọn họ.