Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù

Chương 30:

Vương Thanh Chính nói đến đây, vợ lão tứ Trần Phương lập tức cũng phản ứng lại, vội vàng đạp chồng mình một cước.

Cô ta và Vương Thanh Lượng còn chưa có con nữa!

Công việc trong nhà này cũng làm không ít, nếu dùng hết tiền cho những người khác, vậy sau này bọn họ có thể được chia cái gì?

Lão tứ Vương Thanh Lượng cũng không phải kẻ ngốc, hiểu ý vợ mình, cũng tỏ thái độ theo: "Đúng vậy mẹ, chúng ta là người một nhà, mẹ không thể bất công được."

Triệu Quế Phân tức giận đến mức muốn bóp nát đôi đũa trong tay, tức giận mắng hai người: "Hai cái thằng không có lương tâm tụi bây! Sao lại bất công? Thiên vị ai? Thằng năm sau này có tiền đồ, vậy sửa phòng xong có thể ở mấy ngày?

Về sau còn không phải là của tụi bây?"

"Ý là cảm thấy chúng con không có tiền đồ sao?" Lão tam Vương Thanh Chính càng không vui.

Triệu Quế Phân:...

"Mẹ, không ngờ mẹ định để anh hai và thằng năm cầm tiền của cả nhà đến công xã sống những ngày tháng tốt đẹp, sau đó phòng ốc rách nát này đều để lại cho chúng con?" Vương Thanh Lượng cũng không vui vẻ gì hỏi.

"Sao lại như vậy được?" Bạch Tú Tú ở bên cạnh lau miệng cho con gái, chậm rãi mở miệng.

Triệu Quế Phân nghe xong, liền ngây ngẩn cả người, vợ thằng cả lại định nói chuyện giúp bà ta?

Triệu Thúy Hoa mới nói chuyện phiếm với Bạch Tú Tú không bao lâu cũng là sững sờ, chị dâu cả đây là có ý gì?

Trong ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Bạch Tú Tú tiếp lời: "Căn phòng đã sửa xong này về sau cũng chưa chắc là của các chú, dù sao phải đến công xã sống, dù sao cũng phải mua nhà nhỉ?

Tôi nghe nói công xã có không ít công nhân cũng chưa phân phòng ở, đương nhiên cũng không tới phiên nhà ta.

Đến lúc đó, không bán căn phòng đang ở cũng không tệ rồi."

Một câu của Bạch Tú Tú quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu!

"Cô câm miệng! Cô châm ngòi lung tung cái gì?" Triệu Quế Phân hận không thể bịt miệng Bạch Tú Tú lại, bà ta biết ngay mà! Trong miệng chó của Bạch Tú Tú, tuyệt đối không phun ra được lời gì tốt đẹp!

"Chẳng lẽ không đúng sao? Sau này bán căn nhà này đi, cha mẹ chỉ cần đến chỗ chú hai hoặc chú năm dưỡng lão, hoặc là cho ra riêng hết, sau đó chọn lựa một người xui xẻo nào đó trong số bọn con rồi qua ở. Còn chúng con ở chỗ nào?

Đã là người trưởng thành, sao có thể dựa vào người già được?"

Bạch Tú Tú cười ha hả hắt nước bẩn lên người Triệu Quế Phân và Vương Thủ Thành.

Đây cũng không phải cô đang nói dối, mà là bọn họ thật sự làm được.

Mặt hai anh em Vương Thanh Chính và Vương Thanh Lượng lập tức đen lại.

Bọn họ vẫn rất hiểu cha mẹ mình, hai vợ chồng già tuyệt đối làm ra được loại chuyện này!

"Thằng cả, quản vợ của anh đi! Anh xem cô ta nói cái gì đi!" Lão gia tử Vương Thủ Thành cũng ngồi không yên, nếu còn tiếp tục gây chuyện, hôm nay cả nhà sẽ phải ầm ĩ đòi ra riêng.

Nhưng hiển nhiên ông ta đã gọi nhầm người rồi.

Vương Thanh Hòa nghe ông ta nói xong liền giống như không nghe thấy.

Thậm chí, anh còn định giúp đỡ vợ thêm một mồi lửa cho cả nhà này.

Rất nghiêm túc đề nghị với cha ruột: "Cha, nếu như các anh em đều có tâm tư riêng thì không bằng ra riêng đi."

Vương Thanh Hòa vừa nói ra, mọi người đều giật nảy mình.

"Ra riêng cái gì? Tôi và cha anh không chết, ai dám ra riêng tôi liền ra cửa phòng người đó treo cổ!" Triệu Quế Phân là người đầu tiên không đồng ý, thằng cả có thể đi săn, nhà họ Vương bọn họ sống tốt như vậy, phần lớn đều là nhờ lão đại có bản lĩnh.

Nếu anh ra riêng, vậy sau này con khốn Bạch Tú Tú kia không phải được sống tốt hơn sao?

Những người khác của nhà họ Vương phải làm sao bây giờ?

Vương Thủ Thành tự nhiên cũng vô cùng không muốn: "Thằng cả, cha mẹ còn sống không ra riêng, ra riêng sẽ bị người ta chê cười. Về phần tâm tư riêng, đây cũng là mấy anh em con lo lắng cho chính bọn họ. Đây đều là chuyện bình thường."