"Thằng cả? Còn đứng ngây đó làm gì? Mau đi làm việc đi!" Bên ngoài, mẹ chồng Triệu Quế Phân gọi một tiếng.
Đừng thấy buổi sáng gây chuyện xùm beng, nhưng chuyện đi làm việc tuyệt đối không thể thiếu Vương Thanh Hòa.
"Được rồi, em biết rồi. Nhanh đi làm việc đi, nhớ làm xong việc của hai vợ chồng mình thì trở về, đừng để ý đến bọn họ." Bạch Tú Tú cũng dặn dò anh một câu, nhìn dáng người gầy gò của anh, nghĩ đến dáng vẻ sau khi anh có tiền.
Chỉ cảm thấy bây giờ anh thật sự quá thiệt thòi!
Vì thế đau lòng cho anh một miếng bánh bông lan: "Ăn xong lại đi ra ngoài."
Vương Thanh Hòa nhanh chóng ăn xong, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu kéo tơ.
Đôi mắt vừa dài vừa đẹp, cười rộ lên vô cùng mê người.
Chờ anh ra khỏi cửa không bao lâu, Bạch Tú Tú cũng mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài!
Cửa lớn của nhà họ Vương bình thường không khóa.
Nhưng trong phòng, cửa các phòng đều có khóa riêng.
Bạch Tú Tú khóa phòng mình lại, một tay dẫn một đứa bé.
Hai đứa trẻ đều mặc quần áo mới may năm ngoái, vải hoa nhí rất khó tìm! Nhìn hai bảo bối đáng yêu nhà mình, tâm tình Bạch Tú Tú cực kỳ tốt!
Nhưng... Quần áo này cũng quá bắt mắt, sau này vẫn nên tìm chút màu sắc khác đi.
Dù sao quần áo này cũng nhỏ rồi, chờ vào đông, liền sửa thành cái khác.
Lúc cô đưa hai đứa trẻ đến phòng khám bệnh của thôn, đúng lúc vợ đại đội trưởng Trần Kim Hoa đang kê đơn thuốc. Quả nhiên ở đây! Bắt đầu từ năm nay, mỗi sáng sớm vợ đội trưởng đều đến bốc thuốc cho em gái bà ấy. Em gái bà ấy bị bệnh từ mấy năm trước, kết hôn năm năm vẫn chưa có con.
Trong thôn không có mấy người không biết!
Nhìn thấy Bạch Tú Tú, bà ấy có chút bất ngờ: "Tú Tú? Hôm qua thím nghe nói cháu ngất xỉu, vẫn còn chưa khỏe sao?"
Trần Kim Hoa là một người phụ nữ tính tình mau mắn, tóc chải đuôi ngựa thấp, nhìn hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt to, nói chuyện tốc độ rất nhanh, con người cũng nhiệt tình.
Bạch Tú Tú gật đầu, vẻ mặt khó xử: "Còn không phải sao? Chú Trương nói cháu phải dưỡng bệnh hơn mười ngày."
Trương lão đầu kê đơn thuốc ở bên cạnh trầm mặc một hồi, nhưng mà ai bảo nhà ông ấy nợ ân tình của tiểu tử Vương Thanh Hòa kia chứ?
Hơn nữa, nhà họ Vương bất công với mấy đứa con trai khác, đối xử với con trai cả thì giống như mẹ kế nuôi con chồng vậy.
Vợ người ta muốn trốn việc mấy ngày thì cứ trốn thôi.
Suy nghĩ một chút, ông cụ Trương liền nói theo lời cô: "Cơ thể cô ấy yếu ớt, lại lao động quá độ. Nếu như không dưỡng bệnh cho kỹ thì về sau ngay cả sinh con cũng khó."
Vợ của đội trưởng nghe vậy, cũng giật nảy mình: "Đây là chuyện cả đời, phải dưỡng bệnh cho tốt. Cháu cũng đừng lo lắng, lát nữa thím sẽ giải thích với người trong thôn giúp cháu, đừng để bọn họ nghĩ cháu đây là muốn trốn việc."
"Vậy, cảm ơn thím Kim Hoa." Bạch Tú Tú nhanh chóng nói cảm ơn, thứ cô muốn chính là cái này!
Chồng của cô ở trước mặt người ngoài không nói gì, người khác cũng sẽ không hóng chuyện đến trên đầu của anh. Về phần những người khác trong nhà? Không giội nước bẩn cho cô thì đều không phải là người nhà họ Vương!
"Cái này có gì phải cảm ơn? Thím đi về trước, cháu phải nghe lời lão Trương, dưỡng bệnh cho tốt!"
Đám người hấp tấp rời đi, Bạch Tú Tú mới nói ý đồ đến: "Chú Trương, cháu có chút chuyện muốn nhờ chú giúp một chuyện."
Trương lão đầu đang ghi chép, nghe cô muốn nhờ, nghi hoặc nhìn cô một cái: "Chuyện gì?"
"Chú Trương, chỗ chúng ta có hạt giống dược liệu không? Hai ngày nay cháu dạy hai đứa trẻ trồng, muốn mấy hạt, mặc kệ là hạt giống dược liệu gì cũng được. Thật ra, hạt giống rau trồng cũng rất tốt, nhưng mùa này mua hạt giống rau về, cũng không tiện ăn nói với cha mẹ chồng cháu.
Cháu chỉ muốn mua mấy hạt ở chỗ chú thôi."
Bạch Tú Tú tùy tiện tìm một cái cớ.
Trồng ra được đồ vật, cũng sẽ không bán ở trong thôn, cô cũng không cần lo lắng bị phát hiện cái gì.