Cục bột nho nhỏ khiến Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy trái tim cũng tan chảy.
Nhanh chóng ôm chặt con gái bảo bối nhà mình, hôn cô nhóc: "Mẹ không khóc, mẹ không cẩn thận làm xốn mắt. Nguyệt Nguyệt không ngủ hả?"
Cô nhóc lắc đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bánh bông lan đặt ở bên cạnh.
Bạch Tú Tú nhanh chóng chọn cho con gái một miếng bánh ngon: "Nguyệt Nguyệt dậy rồi, vậy Nguyệt Nguyệt ăn trước. Đợi đến khi anh trai con dậy thì mẹ lại cho nó! Mẹ đi rót cho con một ly nước ấm."
Bạch Tú Tú đứng dậy đi rót nước cho con gái.
Trong phòng của cô có phích nước nóng, phích nước nóng này là trước đó cô mua nhờ phiếu công nghiệp mà chị gái cho.
Vì cái này, nhà họ Vương còn náo loạn một trận.
Dù sao thứ này cũng khó mua.
Nhưng đồ của cô, ai cũng đừng hòng đυ.ng vào!
Rót nước ấm cho con gái, thuận tiện cũng rót cho mình một chén, Bạch Tú Tú một lần nữa nằm ổ trên giường đất.
Chỗ các cô ở là phương bắc, qua hai ba tháng nữa là có tuyết rơi.
Cô phải nhân lúc trời còn ấm áp, kiếm cho mình nhiều đồ ăn ngon hơn.
Dù sao mùa đông nhà họ Vương ăn uống còn không bằng hiện tại đâu!
Cô nhóc không biết mẹ đang nghĩ cái gì, chỉ biết bánh ngọt này ăn ngon!
Chờ sắc trời tối xuống, cả nhà mới từ bên ngoài trở về.
Người về trước là bà cụ Triệu Quế Phân, bà ya phải về nấu cơm cho những người khác, cho nên công điểm trong ruộng không cần lấy đủ.
Về phần con dâu, mỗi ngày một người theo trở về.
Hôm nay đến phiên vợ thằng ba đi theo trở về.
Nhưng mà hôm nay không giống với ngày thường, Vương Thanh Hòa cũng trở về.
Bạch Tú Tú nhìn ra cửa sổ là có thể nhìn thấy.
Lúc này Triệu Quế Phân tức giận đến cực điểm, nhìn con trai cả, bà ta liền muốn mắng người.
Tốt xấu gì cũng là một thằng đàn ông, thế mà không giúp những người khác trong nhà làm việc, nói cái gì mà phải trở về chăm sóc vợ anh.
"Tôi nói này thằng cả, vợ của anh cũng xem như ở nhà nuôi, anh không cần vội vàng trở về hầu hạ như vậy chứ? Tôi thấy trưa nay chị ta còn vui vẻ nhảy nhót đây này! Tốt xấu gì anh cũng thương cha anh một chút, còn có bốn em trai của anh nữa, giúp đỡ bọn họ làm việc một chút đi!
Anh trở về hầu hạ vợ là sao đây?
Tôi cũng không cầu chị ta ở nhà nấu cơm, chị ta nằm còn chưa đủ sao?
Còn phải bắt anh cũng trở về?"
Triệu Quế Phân càng nói càng tức giận.
Vương Thanh Hòa nghe thấy cũng không lên tiếng, bước nhanh vào phòng phía tây, làm cho Triệu Quế Phân bị mất mặt!
Bà ta tức giận đến mức ánh mắt càng hung dữ hơn, nhìn lướt qua con dâu thứ ba ở một bên xem náo nhiệt: "Chị còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau ra vườn nhổ rau?"
Trong phòng, Bạch Tú Tú thấy Vương Thanh Hòa trở về, liền đặt ly nước xuống: "Thanh Hòa, anh có thể mua được hạt giống dược liệu không?"
"Hạt giống?" Vương Thanh Hòa sửng sốt.
Muốn thứ này làm gì?
"Ừ, mặc kệ là dược liệu gì cũng được, em cần." Bạch Tú Tú cũng không nói cần làm cái gì, dù sao chỉ hai chữ, em cần!
Trên khuôn mặt đẹp trai của Vương Thanh Hòa lộ ra vài phần lúng túng, anh ngồi ở bên giường, suy nghĩ một chút khả năng có thể lấy được mới đáp lại vợ: "Thứ này cũng có thể lấy được, chính là phải đợi mấy ngày. Chờ thu hoạch mùa thu trong đội xong, anh đi lên núi tìm xem."
"Em tự đi không được sao?" Bạch Tú Tú vẫn có chút chờ mong lên núi!
Lúc cô làm hồn ma mà nói, liền nhìn thấy Vương Thanh Hòa thường xuyên lên núi tìm dược liệu để bán, đổi tài nguyên đổi tiền!
Cô cũng muốn!
Vương Thanh Hòa nghe xong lời này, tất nhiên là không đồng ý, người luôn dễ nói chuyện nhưng lúc này sắc mặt âm trầm đáng sợ, trong ánh mắt luôn không có cảm xúc gì đã xuất hiện thái độ không đồng ý với chuyện này: "Không được!"
Bạch Tú Tú nghe xong, lập tức không vui.
Nhìn thấy cô bình tĩnh, Vương Thanh Hòa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mềm lòng: "Trong núi rất nguy hiểm, anh..."
"Vậy đến lúc đó anh dẫn em đi cùng đi." Bạch Tú Tú không muốn tranh luận với anh, cũng không muốn nghe lý do.
Chờ anh đưa cô đi vào núi mấy chuyến, anh tự nhiên sẽ biết cô không thể gặp nguy hiểm trong núi.
Đến lúc đó, còn có cái gì không yên tâm đây?