"Niệm Minh, Niệm Nguyệt, đừng quấn lấy mẹ, tới đây ăn cơm." Vương Thanh Hòa nói, ôm hai đứa nhỏ ra khỏi lòng vợ.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy ánh mắt của vợ trở nên không quá thân thiện.
Bạch Tú Tú sâu kín nhìn chằm chằm Vương Thanh Hòa một hồi, nhìn khuôn mặt phù hợp thẩm mỹ của cô, cùng với tấm lòng của anh đối với cô, miễn cưỡng không có nổi giận!
Người đàn ông xui xẻo này! Không thể đối tốt với con của bọn họ một chút sao?
Sao vậy? Vợ là của anh, con thì không phải sao?
Trong đầu anh chứa cái gì vậy!
Vương Thanh Hòa không biết cô đang nghĩ gì, trong phòng chỉ có vợ yêu và hai đứa con trai mà vợ yêu sinh cho anh, tâm tình của anh rất tốt.
"Anh đi lấy cơm, mẹ không nói gì sao?" Bạch Tú Tú nhận lấy bát cơm.
Lúc này đã là năm 66, tuy nói là đã qua thời điểm chịu đói, nhưng điều kiện này cũng không tốt hơn là bao.
Nhà nào cũng ăn không đủ, người nhà họ Vương nhiều, nhưng người ăn cơm cũng nhiều.
Hơn nữa trong nhà có hai người già bất công, tích góp tiền trợ cấp cho con trai út và con trai thứ hai yêu quý, nên ăn uống càng tệ hơn!
Cho dù lúc lão ngũ Vương Thanh Kỳ kết hôn, thì cơm cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Một chén cháo kiều mạch, cộng thêm một miếng bánh bột ngô, chính là phần ăn của một người.
Về phần đồ ăn, cũng là đem thịt trong nhà lúc kết hôn cùng với lá rau cải trắng hái trong ruộng phơi khô, trộn lại nấu thành một nồi.
Ngoại trừ là một món mặn ra, gần như là không có liên quan gì đến khái niệm ăn ngon!
Bạch Tú Tú làm hồn ma lơ lửng mấy chục năm, thấy qua các loại phồn hoa ở đời sau, mặc dù không ăn được nhưng có thể nhìn thấy! Nhìn lại đồ ăn trước mắt, chẳng có chút thèm ăn nào!
Vương Thanh Hòa ngồi đối diện vợ mình, vừa đút cho con, vừa nhìn vợ.
Chỉ nhìn ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đồ ăn đã sắp giống dao rồi, thật sự là không hiểu ra sao: "Vợ à, đồ ăn này sao thế?"
"Em muốn ăn ngon." Bạch Tú Tú thốt ra tiếng lòng!
"Minh Minh cũng muốn!"
"Nguyệt Nguyệt cũng muốn!"
Nhìn vợ và hai đứa nhỏ, Vương Thanh Hòa chỉ cảm thấy áp lực đã lớn rồi: "Hiện tại trong thôn đang gặt gấp, chuyện đi săn bắt phải đợi vào mùa đông. Nếu không... Lát nữa ăn cơm trưa xong, anh đến công xã mua bánh bông lan về cho em?
Phiếu lương thực nhà ta còn đủ không?"
Mấy chục năm nay Bạch Tú Tú không được ăn đồ ngon, nghe thấy bánh bông lan, mắt liền sáng lên, vội vàng mở rương ra xem.
Cô là người thích hưởng thụ!
Thiệt thòi cho ai cũng không thể thiệt thòi chính mình, cho nên, mấy năm nay đồ tốt của chị cả và mẹ cô gửi qua bưu điện tới đều để cho cô ăn gần hết, về phần tiền, dùng cũng không ít.
Trong nhà tính cả số tiền hồi môn mẹ cô cho mang qua, tổng cộng còn lại ba trăm hai mươi bảy đồng hai hào.
Phiếu lương thực còn có 200 cân, nhưng nếu thật sự dùng thì cũng sẽ nhanh hết.
Những phiếu khác, có thể dùng cũng không nhiều.
Chỉ như vậy, hàng năm vào mùa đông Vương Thanh Hòa có thể lên núi săn thú, có thể giấu một ít con mồi dưới mí mắt người nhà họ Vương, hoặc là dược liệu tình cờ nhặt được trong núi đem bán lấy tiền, mới có thể tích góp được.
Ngày tháng làm hồn ma không cần ăn uống, Vương Thanh Hòa sau này có tiền đồ, cũng không thiếu tiền! Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác thiếu tiền!
Nhìn cô ngẩn người, Vương Thanh Hòa chỉ cho là cô lo lắng ăn sạch thì làm sao bây giờ, vội vàng an ủi cô: "Vợ à, phiếu lương thực đủ dùng mà, chờ sau khi thu hoạch vụ thu anh lại nghĩ cách đổi phiếu thịt cho em. Ngày mai anh đi mua bánh bông lan cho em trước!"
Trong nhà, tiền tiêu vặt trên người Vương Thanh Hòa chưa từng vượt qua một đồng!
Bạch Tú Tú nhớ rất rõ ràng chuyện này, vì thế từ trong hộp lấy ra một tờ mười đồng đưa cho anh: "Không cho phép tiêu tiền bừa bãi, tiêu đến cuối năm!"
Sau đó lại cầm phiếu gạo mười cân đưa cho anh.