"Anh cả, tuy rằng em mới vừa gả tới nhưng em cũng phải nói một câu. Chị dâu cả như vậy, truyền ra ngoài người ta còn không chê cười chết nhà ta à? Không biết còn tưởng rằng là chị ấy tỏ thái độ với mẹ ấy chứ. Con dâu nhà ai lại giống như chị dâu cả?" Chu Kiều Kiều cũng không vui vẻ gì mở miệng.
Cô ta mới gả tới, chị dâu cả đã làm loạn, ầm ĩ cho ai xem?
Hơn nữa, chị dâu cả không ra thì làm sao mẹ nhắc tới chuyện đổi phòng cho bọn họ được?
Cô ta và chồng mới kết hôn, chỉ cách cha mẹ chồng một bức tường, làm việc cũng không dễ.
Hơn nữa, cô ta đã từng đi xem phòng phía tây, bên trong vẫn còn tốt.
Ở nhà cô ta đều ở phòng tốt, gả tới, chồng cô ta đã từng cam đoan, nhất định sẽ không để cô ta chịu uất ức.
"Kiều Kiều nói rất đúng! Thế nào? Anh thật muốn để mẹ già chết trước mặt anh?" Triệu Quế Phân nghe thấy cả nhà đều phụ họa xong, chỉ cảm thấy mình nói chuyện càng có đạo lý.
Thần sắc Vương Thanh Hòa không chút thay đổi: "Mẹ, cho dù con lấy hết đồ ăn trên bàn đi thì mẹ cũng sẽ không chết cho con xem. Nhưng con không bưng đồ ăn về được, Tú Tú sẽ tức giận, nếu cô ấy tức giận, bệnh sẽ nặng thêm.
Cô ấy là bệnh nhân, nếu không để cho con bưng cơm trở về, vậy việc trong nhà mùa đông năm nay, con sẽ không làm."
Anh có sức, mấy năm trước còn học được bản lĩnh săn thú từ lão thợ săn, mùa đông, chỉ có anh và số ít người nhà khác có thể lén lút lên núi săn thú.
Nếu anh không vào núi, vậy mùa đông năm nay, thịt rau trong nhà không đủ ăn.
Trước mắt Triệu Quế Phân tối sầm lại: "Anh, anh không có lương tâm!"
"Mẹ, lấy cơm." Vương Thanh Hòa không tự mình động thủ, anh cũng trực tiếp làm lơ những người khác trong nhà.
Anh không thích nói chuyện với cả nhà này, mỗi người bọn họ đều đang tính toán, vì ăn, vì lợi ích của chính mình.
Anh chỉ muốn sống tốt với Tú Tú, anh muốn thấy cô vui vẻ.
Về phần những chuyện khác, anh đều không quá để ý.
"Bà già, con dâu cả cũng không dễ dàng gì, nó bị bệnh, con trai ta cũng lo lắng cho nó. Để bọn chúng ăn ở trong phòng đi, lát nữa chờ lấy xong lại vào bàn ăn cơm." Rốt cục ông Vương cũng mở miệng.
Trong nhà chuyện lông gà vỏ tỏi, ông ta không xen vào một chữ nào.
Tuy nhiên... Nếu như mùa đông thằng cả không đi săn, đây chính là chuyện lớn trong nhà.
Tuy thằng hai đã có công việc quản lý kho lương thực, nhưng đó chỉ là trong thôn.
Công xã bên kia năm nay muốn tuyển người, thằng năm cũng học qua cấp hai, cũng thông minh, hiện tại còn kết hôn. Con mồi mùa đông năm nay còn phải lấy ra tặng cho thằng năm đi lễ.
Đến lúc đó, hai vợ chồng thằng năm đến công xã làm việc, cuộc sống trong nhà không phải sẽ càng tốt hơn sao?
Vì chuyện lâu dài, không thể ầm ĩ lên vào lúc này.
Triệu Quế Phân trầm mặt, tuy bà ta không muốn đồng ý, nhưng đừng thấy bà ta khóc lóc om sòm không nói lý, bà ta vẫn nghe lời chồng mình.
Nhanh nhẹn nấu xong cơm cho một nhà bốn người ở phòng phía tây, Triệu Quế Phân mặt mày khó chịu đẩy cái thau cho anh: "Mau cút đi!"
Nhiệm vụ hoàn thành, Vương Thanh Hòa xoay người rời đi.
Trong lòng những người khác trong nhà lập tức cảm thấy khó chịu.
Ai mà không muốn về phòng ăn, đóng cửa lại, cuộc sống của mình tốt biết mấy?
Bạch Tú Tú cũng không biết những chuyện lộn xộn trong phòng lớn này, cô cũng không tò mò. Dù sao cô muốn gì, chồng cô cũng có thể làm được. Lúc cô còn sống là như vậy, sau khi cô chết anh cũng không tìm nữa.
Rất nhanh, Vương Thanh Hòa đã vào phòng.
Vừa vào phòng, anh đã thấy vợ đang ôm hai đứa bé kể chuyện.
Trong lòng từ trước đến nay bình thản không dao động, nhiều thêm một chút ấm áp.
Anh đặt bàn nhỏ trong phòng lên trên giường đất: "Tú Tú, đã mang cơm về rồi, chúng ta ăn cơm trước nhé?"