Ngày nhìn thấy viên ngọc này, cô ngay lập tức có ý định chọn một ngày đem viên ngọc này làm thành pháp khí, dùng để xu cát tị hung, phù hộ bình an. Nếu có thể, cô đương nhiên muốn chế tạo pháp khí ngay bây giờ, nhưng bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ mưa. Nhìn sắc trời, cơn mưa này hẳn là sẽ mưa suốt 3 ngày mới tạnh, chỉ có thể chờ tạnh mưa rồi tính tiếp vậy. Nhân lúc mấy ngày nay trời mưa, cô có thể tranh thủ tìm hiểu thêm về thời đại này.
Đây là thời đại mới hoàn toàn khác với hoàng triều mà cô đã từng sinh sống suốt hơn hai mươi năm. Cô còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi.
Lúc đóng cửa tủ lại, cô vô tình nhìn thấy dung nhan của chính mình trong gương.
Gương mặt này giống cô của kiếp trước đến tám phần, chẳng qua là trẻ tuổi hơn, thoạt nhìn chỉ mới xấp xỉ hai mươi, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp tuyệt trần, cho dù giờ phút này không chút son phấn thì cũng đủ đạt mười điểm nhan sắc. So với cô của kiếp trước thậm chí còn đẹp hơn ba phần. Nhưng Hoắc Dao cũng không có cảm giác gì nhiều. Cô chỉ không nhịn được mà âm thầm tiếc nuối thay cho nguyên chủ. Tuổi còn trẻ, vẻ ngoài không tầm thường, vốn dĩ có một tương lai xán lạn phía trước, lại vì một người đàn ông mà dễ dàng mất đi tính mạng. Còn bỏ lại một ông lão thật lòng yêu thương mình, khiến cho cô không nhịn được mà cảm thán, thổn thức trong lòng.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Ba ngày sau, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh, ánh mặt trời vắng mặt suốt ba ngày rốt cuộc cũng ló dạng. Cảm giác khô nóng đặc trưng của mùa hè cũng bắt đầu quay trở lại. Sáng sớm, Hoắc Dao đã rời giường. Kiếp trước, cô có thói quen dậy vào giờ Dần (khoảng 5 giờ sáng) để học tập, thói quen này đã duy trì suốt gần hai mươi năm.
Hoắc Dao bước về phía tủ, lấy ra viên ngọc duy nhất mà nguyên chủ để lại. Viên ngọc này, màu sắc dễ chịu, tính chất bình thường, cầm trên tay còn có chút độ ấm, tuy không phải cực kỳ quý giá, nhưng để làm thành một pháp khí phòng thân đã là dư dả.
Cô lấy ra gương đồng bốn phía, lại cầm theo la bàn và viên ngọc rồi bước ra khỏi phòng.
Hiện tại, cô đang ở trong một tứ hợp viện. Trong viện có bốn phòng, ngoại trừ phòng ngủ của cô và thầy ra thì còn có một phòng bếp và một nhà vệ sinh.
Diện tích của căn tứ hợp viện này không lớn, phong thuỷ cũng bình thường, không phải là nơi có phong thuỷ tốt, thích hợp để tẩm bổ pháp khí. Cái giếng cạn ở giữa kia, vốn dĩ chẳng có gì lạ, nhưng lại trùng hợp khớp với vị trí Càn của toàn bộ nơi này, đối diện có sao Phá Quân. Sao Phá Quân từ trước đến nay vốn mang ý nghĩa đập đi xây lại, đem pháp khí đặt ở nơi này, tục khí phàm trần nhiễm vào viên ngọc này sẽ chậm rãi nhạt dần, ngược lại sẽ hấp dẫn khí lành. Phá Quân là ngôi sao đầu tiên trong bảy chòm sao Bắc Đẩu, tràn đầy tinh thế, chưa đầy một tháng, pháp khí sẽ bắt đầu phát huy tác dụng.
Hoắc Yểu lấy la bàn ra để đo lường tính toán phương hướng. Sau khi đưa linh lực vào trong bốn chiếc gương đồng, cô phân biệt đặt chúng nó ở các vị trí Đoài, Khảm, Chấn, Ly trong giếng cạn. Kể từ đó, bố cục trong tứ hợp viện này, lấy giếng cạn này làm vật dẫn, lợi dụng bát quái, tạo thành một phong thuỷ tốt. Gương đồng dẫn khí lành cuồn cuộn không ngừng vào trong viên ngọc bên trong giếng cạn. Sau hơn một tháng trôi qua, sẽ biến viên ngọc thành một vật phù hộ bình an. Đeo viên ngọc này trên người có thể giúp người đeo xu cát tị hung, tránh xa tà ma quỷ quái, mọi chuyện thuận lợi suôn sẻ.
Sau khi chỉnh sửa xong Bát Quái Trận, linh lực trong cơ thể Hoắc Dao gần như cạn kiệt. Cô hít sâu một hơi. Chờ một tháng sau, pháp khí đầu tiên của cô sau khi đến thế giới hiện đại sẽ thành hình. Chế phẩm bằng ngọc có phẩm chất càng thấp thì khi luyện pháp khí sẽ tiêu hao càng nhiều linh lực. Hiện giờ, linh lực của cô không đủ. Không thể không nói, đối với cô của hiện tại mà nói, viên ngọc có chút tì vết này là thứ thích hợp dùng để luyện thành pháp khí nhất.