“Nô tỳ theo ý chỉ của Hoàng thượng tặng con ngựa nhỏ này cho Ân tứ cô nương.” Lý Trung Luân cười hà hà nói.
“Tặng cho ta sao?” Ân Mịch Đường kinh ngạc đi lên trước tò mò lại vui mừng đánh giá con ngựa nhỏ đen thuần này. Mấy hôm trước ở trong Thẩm Tiêu Cung còn nghe Mộ Dung Ngô Kiến kể về con ngựa nhỏ cha nàng ấy mới mua cho nàng ấy, lúc đó nàng hâm mộ vô cùng, không nghĩ đến nguyện vọng lại được thực hiện nhanh như thế này!
Ân Mịch Đường cẩn cẩn thận thận duỗi tay sờ sờ đầu con ngựa nhỏ, đôi mắt sáng lên, càng lúc càng sáng.
“Bệ hạ phái ngài qua là vì tặng con ngựa này sao?” Ân Tranh cau mày, có chút ngạc nhiên hỏi.
“À … còn có một chuyện.” Lý Trung Luân lùi về sau, rời khỏi đường chính, thấp giọng nói, “Hoàng thượng ở trên xe ngựa bên ngoài, mời Ân tứ cô nương đến gặp mặt một chút.”
“Này ….” Ân Tranh và Ngụy Giai Minh nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy sự không tưởng tượng nổi.
Ân Tranh vội bảo quản gia dắt con ngựa nhỏ của Ân Mịch Đường đến chuồng ngựa, sau đó phân phó hạ nhân đưa đại nữ nhi và nhị nữ nhi trở về phòng mỗi người nghỉ ngơi, sau đó hai người họ đưa Ân Mịch Đường đi đến cửa lớn Ân phủ.
Một chiếc xe ngựa không làm người chú ý dừng ngoài cửa chính Ân gia.
Ân Tranh vẫn có chút nghi ngờ, lần nữa hỏi thăm: “Hoàng thượng thực ở trong xe sao?”
Lúc này đã nửa đêm rồi, để tiểu nữ nhi lên xe ngựa của người khác nói sao cũng không thỏa đáng.
Thích Vô Biệt nghe thấy tiếng Ân Tranh liền đẩy ra một cánh cửa phía trước thùng xe.
Thấy thật sự là Thích Vô Biệt, Ân Tranh và Ngụy Giai Minh mới yên lòng lại. Bảy tuổi vẫn còn là đứa nhỏ, nhưng Đường Đường của bọn họ bây giờ không thể lại giống như lúc nhỏ tùy ý tiếp xúc với nam hài tử khác nữa.
Nhưng nếu là Hoàng thượng à.
Này, không cự tuyệt được mà. Càng huống chi đã có thánh chỉ phong Hậu và ý chỉ tứ hôn treo trên đầu rồi.
Ân Tranh và Ngụy Giai Minh đứng ở chỗ cũ dùng ánh mắt đưa Ân Mịch Đường đi lên xe ngựa, trong lòng hai người có chút không phải tư vị gì. Đại nữ nhi chỉ thiếu một cái nghi thức đại hôn nữa thôi, mà hôn kỳ cũng đã quyết định rồi, chính là năm sau. Còn tam nữ nhi … đến mai mới tám tuổi thôi mà đã xác định nhà chồng rồi, nhà chồng này còn là Hoàng gia không đắc tội nổi nữa chứ.
Ân Tranh và Ngụy Giai Minh tâm tư phức tạp.
Ân Mịch Đường dừng lại trước xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thùng xe: “Hoàng thượng, huynh tìm muội hả?”
Thích Vô biệt ‘ừm’ một tiếng, sau đó đẩy cánh cửa thứ hai trước thùng xe ra: “Lên đây.”
Ân Mịch Đường đỡ tay Triệu ma ma lên xe ngựa, đi vào trong thùng xe. Chiếc xe ngựa này của Thích Vô Biệt tuy nhìn bên ngoài rất bình thường, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, những thứ vật phẩm cần thiết đều có đủ.
Thích Vô Biệt ngồi trên chiếc ghế dài ở một bên, tư thế lười biếng. Ân Mịch Đường chỉ nhìn hắn một cái liền biết hắn có uống rượu, hơn nữa e là đã uống không ít.
Ân Mịch Đường đi đến ngồi xuống trên chiếc ghế dài đối diện Thích Vô Biệt, nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, sao huynh lại đến? Huynh tìm muội có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì.”
Ân Mịch Đường cổ quái nhìn hắn một cái rồi thu lại ánh mắt đi đánh giá cái bàn vuông ở giữa hai người, trên đó có bày trà cụ. Nàng cầm trà cụ lên rót một ly trà đẩy về phía Thích Vô Biệt, nói: “Hoàng thượng, huynh uống ly trà giải rượu đi.” (trà cụ: dụng cụ pha trà)
Thích Vô Biệt ngồi nửa dựa vào tường xe, híp mắt nhìn Ân Mịch Đường phía đối diện, cười hỏi: “Muội cảm thấy ta uống say rồi hả?”
“Muội không biết, nhưng bất kể có uống say hay không thì sau khi uống rượu lại uống ly trà thì tốt hơn.” Ân Mịch Đường lại thêm một câu, “Tần tiên sinh dạy điểm trà trong học đường nói thế.”
Thích Vô Biệt gật gật đầu, cầm ly trà Ân Mịch Đường rót cho hắn lên nhìn một hồi, nước trà trong xanh pha chút vàng đong trong ly trà tuyết trắng. Thích Vô Biệt nhẹ lắc ly trà, nhìn nước trà bên trong theo đó mà nhẹ nhàng sóng sánh. Hắn uống một ngụm, mùi thơm thoang thoảng tiêu bớt đi không ít cảm giác hỗn độn sau khi uống rượu.
Đời trước hắn rất giỏi uống rượu, chưa hề biết cảm giác say rượu là thế nào. Bây giờ cũng thế, chỉ là bây giờ thân thể vẫn còn quá yếu nhỏ, trong chốc lát uống nhiều rượu liền khó tránh khỏi dạ dày không thoải mái, hơn nữa đầu cũng có chút nặng nề.
Thích Vô Biệt uống hết trà trong ly, cũng không đặt cái ly xuống mà cứ cầm trong tay như thế.
Ân Mịch Đường thấy có chút kỳ lạ liền đứng dậy cầm cái ly trong tay Thích Vô Biệt qua, rót cho hắn một ly nữa rồi đưa cho hắn: “Đây.”
Thích Vô Biệt lại từ từ uống trà.
Thích Vô Biệt uống rất chậm, hắn uống hết một ly thì Ân Mịch Đường liền rót cho hắn thêm một ly. Trừ uống trà thì Thích Vô Biệt cũng không làm chuyện gì khác, cũng chẳng nói gì.
Trong lòng Ân Mịch Đường cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng trong lòng nàng có quỷ nha, mấy hôm trước còn phát cáu với Hoàng thượng trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng thượng còn chưa trị tội nàng đâu. Hoàng thượng muộn thế này rồi mà còn tự mình đến không phải là muốn trị tội nàng đó chứ?
Ân Mịch Đường đột nhiên thấy sợ hãi.
Nhưng nàng lại nghĩ, không đúng nha. Nếu Hoàng thượng muốn trị tội của nàng thì hôm đó có thể phạt nàng rồi, chứ cần gì phải kéo đến ngày hôm nay? Lại nói, Hoàng thượng không dễ dàng xuất cung, cũng không thể bởi vì nàng không nói chuyện cho tốt mà chạy đến hỏi tội nàng chứ?
Thích Vô Biệt nắm ly trà trong tay, híp mắt nhìn Ân Mịch Đường ở đối diện. Biểu tình trên mặt nàng vẫn luôn đổi qua đổi lại, một hồi cau mày, một hồi lắc đầu, lại một hồi không thể giải thích được mà cười lên.
Rất …. Thú vị.
Thích Vô Biệt không nói chuyện, Ân Mịch Đường cũng không biết nên nói cái gì, thế là tự mình suy nghĩ lung tung. Nàng nghĩ nghĩ, bắt đầu buồn ngủ, ngáp lần ba cái.
Thích Vô Biệt nhìn cái miệng nhỏ của Ân Mịch Đường mở ra đóng lại, lại mở ra, lại đóng lại …
Đến ngáp ngủ mà cũng đáng yêu như thế.
Thậm chí Thích Vô Biệt còn cảm thấy có chút hối hận, đời trước lúc còn nhỏ hắn nên quen biết Ân Mịch Đường sớm hơn chút, sau đó lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn trở về lúc bọn họ còn nhỏ, có thể cùng nàng lớn lên lần nữa, có thể nhìn nàng lớn lên lần nữa.
Ân Mịch Đường sau khi ngáp liền ba cái thì bắt đầu xoa mắt. Nàng cố gắng ngồi thẳng, cái eo nhỏ dựng thẳng đứng.
“Buồn ngủ hả?” Thích Vô Biệt hỏi.
“Vâng, thật buồn ngủ.” Ân Mịch Đường nói lời thật.
“Vậy về nhà ngủ đi.” Thích Vô Biệt cười nói.
“Ồ --” Ân Mịch Đường mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài, vừa mới đẩy cửa thùng xe ra lại nghi hoặc quay đầu lại nhìn Thích Vô Biệt.
“Hoàng thượng, rốt cuộc là sao huynh lại đến vậy? Rốt cuộc là tìm muội có chuyện gì thế?”
Thích Vô Biệt mím môi cười nhẹ, nhìn Ân Mịch Đường: “Không có chuyện gì, vừa khéo đi qua thôi.”
Ân Mịch Đường chau mày lại, có chút không tin. Nhưng nàng buồn ngủ quá, buồn ngủ đến mức đầu cũng không rõ ràng lắm rồi. Nàng không kịp nghĩ liền đỡ tay Ngụy Giai Minh xuống xe ngựa, được Ngụy Giai Minh dắt về nhà.
Hai cánh cửa xe ngựa vẫn luôn mở, Thích Vô Biệt ngồi trong xe nhìn bóng lưng Ân Mịch Đường, ý cười trong mắt dần dần tràn ra.
Đến tìm muội làm gì ư?
Đương nhiên là vì nhìn muội một cái rồi.
Thích Vô biệt ngồi thẳng dậy, đặt ly trà trong tay xuống bàn. Hắn ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa xe nhìn bầu trời đêm bên ngoài. Bầu trời tối đen lại đầy sao, màn đêm điểm xuyết sinh cơ vô hạn.
Đây đúng là một đêm giao thừa rất tốt đẹp, một đêm giao thừa thái bình. Mấy năm tiếp theo e là sẽ không có được sự thái bình như thế này nữa.
Lại qua mười ngày, sáu mươi vạn binh mã Thích quốc tiến về phía Túc quốc.
Lại qua hơn một tháng, có thể chính thức xây hoàng cung ở Liên An thành rồi, Đại Thích có thể dời đô rồi.
“Về cung.” Thanh âm của Thích Vô Biệt phục hồi sự lãnh đạm ngày thường.
Cửa xe bị đóng lại, chiếc xe ngựa bình thường lên đường chạy về hoàng cung, trở thành thanh âm duy nhất trong đêm đen yên tĩnh.
Năm năm sau.
Không giống với khí hậu lúc nào cũng nóng nực ở thành Ngạc Nam, thành Liên An là một nơi bốn mùa phân biệt rõ ràng. Mùa xuân gió mát, mùa hạ muôn hồng nghìn tía, mùa thu lá rơi đầy đất, còn có mùa đông bao bọc trong một tầng trắng bạc.
Khi Thích quốc dời đô đúng vào mùa thu.
Thích Vô Biệt mặc long bào huyền sắc đứng trước mặt văn võ toàn triều, nét trẻ con đã không còn, hắn của tuổi thiếu niên đứng trước long ỷ của Đại Thích, long uy càng tăng.
“Khởi bẩm Bệ hạ, Túc quốc lại phái sứ thần đưa thư nghị hòa đến, lần này Hoàng đế Thích quốc tự mình nhắc đến điều kiện cắt đất, ngân lượng, bảo mã bồi thường, còn nguyện ý đưa Thất Hoàng tử Túc quốc đến làm chất tử.” (chất tử: con tin, thư nghị hòa: thư cầu hòa)
Thực ra lúc đầu khi Thích Vô Biệt đề xuất việc xuất binh đánh Túc quốc, phần lớn văn võ toàn triều của Thích quốc không ủng hộ, bởi vì bọn họ cảm thấy đây là một trận chiến tất bại. Thế mà năm năm sau, cuộc chiến này lại … miễn cưỡng coi như thắng rồi nhỉ?
Nhìn Túc quốc một lần lại một lần phái sứ thần đưa thư nghị hòa đến, những thần tử này không thể không xác nhận lại lần nữa, hình như bọn họ thật sự thắng rồi.
Cuộc chiến với Túc quốc này kéo dài đến năm năm, cũng đến lúc kết thúc rồi.
Các đại thần trên triều đình lo lắng Thích Vô Biệt vẫn cố chấp như trước đây, không chịu chấp nhận thư nghị hòa của Túc quốc, liền lần lượt đứng ra phân tích những chỗ tốt khi chấp nhận thư nghị hòa của Túc quốc.
“Bệ hạ, theo ngu kiến của thần, cuộc chiến này đã kéo dài năm năm, nếu lại không ngưng chiến thì sẽ tổn thương đến căn cốt của Đại Thích chúng ta.”
“Bệ hạ, mấy nước khác mắt hổ nhìn chằm chằm, Đại Thích ta không thể không phòng.”
“Bệ hạ, năm nay thu nhập của bách tính từ ruộng tốt đã trong tình trạng bị thâm hụt, thực nên giải giáp quy điền thôi!” (giải giáp quy điền: cởϊ áσ giáp về quê, ý nói lui quân về)
“Được.” Thích Vô Biệt cuối cùng cũng mở miệng.
Các đại thần trên triều đều thở phào một hơi.
Thích Vô Biệt cười lạnh: “Nhưng vị trí chất tử này, trẫm không cần Thất hoàng tử, chỉ cần tiền phế Thái tử Túc Vũ Hành thôi.”