Bà ta là mẫu thân của Ân Tranh, là tổ mẫu của các nữ nhi của nàng.
Đao trong tay Ngụy Giai Minh rơi xuống.
Khi rời khỏi Ân gia đã là chút lý trí cuối cùng của Ngụy Giai Minh, bằng không chỉ sợ Ngụy Giai Minh đã sớm nhịn không được mà tự tay gϊếŧ Đại thái thái rồi.
“Thái thái!” Vương ma ma và Trần ma ma vội chạy qua, một người đỡ Đại thái thái lên, một người chắn trước người Đại thái thái, cảnh giác nhìn chằm chằm Ngụy Giai Minh.
“Đại nãi nãi, ngài đây là đang làm cái gì chứ? Đại thái thái là mẫu thân của ngài, ngài làm thế sẽ có báo ứng đó! Ngài không phải người trung nguyên, không hiểu quy củ, bình thường Đại thái thái không so đo với ngài, nhưng sao ngay cả chút nhân luân đơn giản nhất mà ngài cũng không hiểu …” Vương ma ma tức đến cả người phát run, nhịn không được chỉ trích. (nhân luân: đạo lí đạo đức trong quan hệ giữa người với người.)
Nhân luân?
Ánh mắt của Ngụy Giai Minh băng qua Vương ma ma, trào phúng nhìn Đại thái thái: “Nhân luân? Ngài có giảng qua với nô bộc trung thành của ngài thế nào là nhân luân chưa?”
“Ngươi ….” Đại thái thái kinh khủng nhìn Ngụy Giai Minh, “Ngươi biết cái gì, ngươi rốt cuộc đã biết được cái gì rồi?!”
“Tự tay bóp chết một đứa nhỏ là tư vị thế nào vậy? Hả?” trên mặt Ngụy Giai Minh mang nụ cười, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Ba năm trước, mỗi một đêm đều là ác mộng, trong mộng, đứa nhỏ của nàng đang vẫy tay với nàng, nhưng nàng cái gì cũng đều làm không được, mắt trợn trừng mà nhìn nó bị bóp chết.
Trước mặt Đại thái thái một trận trời xoay đất chuyển.
Ngụy Giai Minh cúi đầu nhìn Ân Mịch Đường khóc ôm chân nàng.
Cho dù là nuôi một con chó con mèo cũng sẽ có cảm tình, càng huống chi nàng đã từng cho rằng Ân Mịch Đường là con gái ruột thịt của mình mà yêu thương bốn năm.
Ngụy Giai Minh ngồi xổm xuống, nhẹ gỡ tay Ân Mịch Đường ra, lau nước mắt cho nàng, dùng thanh âm ôn nhu dỗ: “Không khóc, không sao rồi. Nương bị bệnh, đầu mơ hồ, chỉ trêu đùa với tổ mẫu của con thôi. Không khóc nữa, không khóc ….”
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm.
Đứa nhỏ của nàng thì sao?
Nàng chỉ kịp nghe được một tiếng khóc của nó mà thôi, đến ôm cũng chưa ôm qua nó nữa. Thậm chí đến sự tồn tại của nó đều không biết, đem tất cả yêu thương đặt lên người một đứa nhỏ thay thế. Nàng còn gọi kẻ đã bóp chết nhi tử của nàng là mẫu thân bốn năm.
Châm biếm biết bao.
“Nương ….” Ân Mịch Đường không biết đã phát sinh chuyện gì, nàng sợ hãi.
Ngụy Giai Minh nhìn Ân Mịch Đường, chậm rãi nâng tay lau nước mắt cho nàng. Nàng đã từng yêu thương con gái nhỏ bao nhiêu a, nếu từ đầu đã biết được đứa nhỏ này không phải mình sinh ra thì nàng cũng có thể thương nàng, sủng nàng. Nhưng bây giờ thì sao? Sau lưng con gái giả này, là cái chết của con trai nàng.
Nàng sao có thể mang theo Ân Mịch Đường đi được chứ.
Vừa nghĩ đến nàng từng yêu thương Ân Mịch Đường bao nhiêu, liền cảm thấy có lỗi với con trai bấy nhiêu.
Đại thái thái luôn chỉ yêu thương Ân Mịch Đường, đem Ân Mịch Đường lưu lại Ân gia đã là kết quả tốt nhất đối với nàng rồi. Ngụy Giai Minh có thể làm đến việc quỳ xuống xin Thái Hậu chăm sóc Ân Mịch Đường, đã là tận tình nghĩa mẹ con bốn năm nay rồi.
“Nương, ngài đừng khóc ….” Ân Mịch Đường khóc đến run run, còn không quên duỗi tay nhỏ lau nước mắt cho Ngụy Giai Minh.
Tay nhỏ của Ân Mịch Đường lạnh như băng.
Ngụy Giai Minh nắm bàn tay nhỏ của Ân Mịch Đường ủ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa, ấm áp.
Nàng cảm thấy mình thật sự bệnh rồi, đầu cũng mơ hồ rồi. Màu đỏ tươi trong mắt nàng vừa mới vì Ân Mịch Đường mà mềm mại xuống không bao lâu, lại bắt đầu sinh ra từng tia từng sợi cừu hận. Nàng nhìn Đại thái thái, cười hỏi: “Tại sao đến một cái chết toàn thây cũng không cho nó?”
Toàn thân Đại thái thái đều dựa lên người Vương ma ma, bà căn bản không đứng nổi. Đôi mắt bà dần dần trở nên đυ.c ngầu không chịu nổi, ý thức dường như đều tiêu tán rồi.
“Tại sao đến cả một cái chết toàn thây cũng không cho nó?” Thanh âm lạnh băng của Ngụy Giai Minh lặp đi lặp lại một lần lại một lần bên tai bà.
“Bởi vì … bởi vì nó không thể sống!” Đại thái thái rống một tiếng, thanh âm sắc nhọn vặn vẹo.
Đao ở trước mắt, tay của Ngụy Giai Minh lại bắt đầu phát run.
Ân Mịch Đường nhìn sự biến hóa trong mắt nương mình, liền nhào vào lòng nương, một lần lại một lần gọi lên: “Nương … nương … nương …”
Nàng lại quay đầu qua nhìn tỷ tỷ Ân Lạc Thanh: “Tỷ tỷ, nương bị bệnh rồi, đến giúp nương với!”
Ân Lạc Thanh sớm đã khóc thành người lệ, nàng lắc đầu, hiển nhiên đã đoán được hơn nửa rồi.
Ngụy Giai Minh cứng ngắc nâng tay ôm lấy Ân Mịch Đường vào lòng. Nàng không thể gϊếŧ Đại thái thái được, ít nhất thì bây giờ không được, không thể gϊếŧ bà ta trước mặt hai đứa nhỏ được.
Dùng chút lý trí cuối cùng chống đỡ, Ngụy Giai Minh khó khăn đứng lên, nàng dắt tay Ân Mịch Đường xoay người, dư quang khóe mắt nhìn thấy một đạo hắc ảnh. (hắc ảnh: bóng đen)
Cước bộ Ngụy Giai Minh ngừng lại.
Nàng nhìn phương hướng tường phía tây viện tử, rũ mắt xuống, cau mày lại.
Ngoài tường có người bao vây chỗ này lại rồi.
Ngụy Giai Minh nhìn Ân Mịch Đường một cái, nhẫn tâm vứt tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Rời khỏi nơi này với tổ mẫu con đi, lập tức.”
Tay Ân Mịch Đường trống rỗng, nàng ngây ngốc nhìn Ngụy Giai Minh, không tự chủ được đi về phía Ngụy Giai Minh, lần nữa nắm lấy tay Ngụy Giai Minh: “Nương …”
Ngụy Giai Minh cắn răng, lần nữa vứt tay nàng ra, rống: “Ta bảo con rời khỏi chỗ này, đi cùng tổ mẫu của con đi!”
“Nương …” nước mắt không dễ gì ngưng lại của Ân Mịch Đường lại lần nữa chảy ra.
Trần ma ma vội chạy qua, ôm lấy Ân Mịch Đường, “Tứ cô nương đừng khóc, chúng ta về nhà!”
Ân Mịch Đường liều mạng giãy dụa, nước mắt ướt nhòe mặt nàng, hàng lông mi dày bị nước mắt làm ướt dính lại với nhau. Nàng duỗi đôi cánh tay ra với Ngụy Giai Minh: “Nương! Nương không cần con nữa …”
Ngụy Giai Minh nhẫn tâm quay đầu qua, không nhìn Ân Mịch Đường, nàng bước bước lớn qua nhặt đao bổ củi lên quơ một vòng trên không: “Toàn bộ biến khỏi mắt ta ngay! Còn có con!”
Nàng quơ đao chỉ vào Ân Lạc Thanh: “Con cũng đi đi!”
Trần ma ma nhìn không được, ôm Ân Mịch Đường chạy qua dắt tay Ân Lạc Thanh, “Đi thôi, nương các cô điên rồi, chúng ta về nhà tìm cha các cô!”
Ngụy Giai Minh quơ đao đuổi hết người đi, đóng mạnh cửa. Đao bổ củi trong tay rơi xuống đất, nàng hít từng ngụm khí lớn. Trước mắt vẫn là bộ dáng Ân Mịch Đường duỗi tay hướng về phía nàng khóc hô.
Coi như nương của các con thật sự điên rồi đi.
Ân Mịch Đường nhìn cánh cửa gỗ đen xì đóng chặt, không thể nhìn thấy nương được nữa. Nàng khóc khàn cổ họng, tầm nhìn bị nước mắt che chắn. Không biết qua bao lâu, nàng từ trong cái ôm của Trần ma ma đổi sang cái ôm của người khác, nàng cẩn thận nhìn một lúc mới biết là cha đang ôm mình.
“Cha, nương thật sự không cần con nữa rồi …”
“Sẽ không, nương con sẽ không bao giờ không cần con. Nhất định sẽ không, chúng ta đi tìm nàng.”
“Ừm!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, “Nương bị bệnh rồi, nương có lại cầm đao đuổi con cũng sẽ không đi!”
Vương ma ma mở miệng: “Đại gia ….”
“Các ngươi đưa Đại thái thái đi về trước đi.” Ân Tranh đánh gãy lời của bà, một tay ôm Ân Mịch Đường, một tay dắt Ân Lạc Thanh đi trở về.
“Này ….” Vương ma ma thở dài. Bà nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Đại thái thái, căm hận trừng Ân Tranh một cái, đỡ Đại thái thái trở về Ân phủ.
Lúc Ân Tranh mang hai nữ nhi đuổi đến tiểu viện, Ngụy Giai Minh đã không còn ở đó nữa.
“Nương đi rồi ….” Ân Mịch Đường ngây ngốc nhìn tiểu viện trống không.
Ân Tranh đặt Ân Mịch Đường xuống, cau mày đi xem một vòng tiểu viện, ánh mắt rơi trên một cái ghế đôn bị đạp ngã. Hắn đi qua lật cái ghế ra, trên mặt đất là một chữ “Thân” được viết bằng máu tươi.