Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một chút buồn ngủ của Ân Mịch Đường cũng bị đuổi chạy rồi, ngây ngốc đứng ở cửa.

Ân Lạc Thanh cúi thấp đầu, “Con, con nghe trộm …”

Ân Tranh hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy vai nhị nữ nhi, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy, hỏi: “Con còn biết những gì?”

“Con không biết …” Ân Lạc Thanh đỏ mắt lắc đầu, “Nương cái gì cũng không nói với con …”

Ân Lạc Thanh đột nhiên bật khóc, nàng dùng sức cúi thấp đầu, nước mắt một viên lại một viên rơi xuống, “Ban ngày nương sẽ bình thường nói nói cười cười, nhưng đêm về đợi lúc con và tỷ ngủ rồi sẽ trộm chạy ra ngoài khóc. Có lúc ở trên đường, ban, ban đêm phải ngủ trên xe ngựa, nương sợ làm ồn bọn con ngủ, không dám khóc ra tiếng, liền dùng trâm đâm, đâm bàn tay mình …”

Ân Tranh rất không muốn rơi lệ trước mặt con gái, nhưng hắn làm không được. Nước mắt cứ cướp đường chạy ra. Hắn và Ngụy Giai Minh quen biết từ nhỏ, sau đó làm phu thê sớm chiều ở bên mười một năm.

Ngụy Giai Minh là người sẽ không bao giờ rơi lệ.

Ân Tranh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, ôm Ân Lạc Thanh vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, dỗ nàng: “Không khóc, không khóc …”

Đợi dỗ Ân Lạc Thanh cảm xúc tốt lên chút, Ân Tranh mới tiếp tục hỏi nàng: “Lạc Thanh, nói tất cả những gì con nghe được cho phụ thân nghe.”

Ân Lạc Thanh gật gật đầu, nàng dùng lưng bàn tay lau nước mắt trên mặt, mang theo nức nở tiếp tục nói: “Lúc ban đầu nương giấu con và tỷ tỷ khóc, sau đó, buổi tối tỷ cũng không thấy đâu nữa. Lại sau nữa, tỷ cũng biến thành không thích nói chuyện. Con hỏi tỷ, tỷ lại không chịu nói với con … nương đưa bọn con đến nhà di mẫu, sau đó nương nói nương phải ra ngoài xử lý chuyện, bảo bọn con ở nhà di mẫu nghe lời di mẫu, đợi nương trở lại đón bọn con. Sau đó, sau đó tỷ chạy đi nói chuyện với nương, bọn họ liền cãi nhau.”

“Sau đó thì sao!” Ân Tranh cấp bách truy hỏi.

Ân Lạc Thanh hít hít mũi, “Trước đây tỷ sẽ không cãi nhau với nương, con lo lắng liền chạy đi nghe trộm …”

Nàng có chút bất an cúi thấp đầu, hai tay siết lấy góc váy. Nàng có chút hổ thẹn với việc mình đi nghe trộm này, nàng cảm thấy làm người ngay thẳng không nên làm chuyện đi nghe trộm thế này.

“Lúc con đi qua, bọn họ đã không cãi nhau nữa, con, con nghe thấy tỷ đột nhiên hét lên với nương một câu ‘con cũng muốn cùng nương trở về Ngạc Nam tìm đệ đệ’ …”

Đệ đệ.

Ân Tranh nhắm mắt lại.

Trong lòng hắn loạn thành một đoàn. Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà hắn không biết đây? Vì sao Ngụy Giai Minh lại nhất định muốn giấu hắn mà không nói với hắn đây?

Ân Lạc Thanh cúi thấp đầu, không ngừng khóc. Nàng sợ hãi.

Ân Tranh phát hiện Ân Lạc Thanh bất thường, nàng bình thường tuy văn văn tĩnh tĩnh, nhưng cũng là một tiểu cô nương ngoài mềm trong cứng, rất ít khi khóc thành như thế này. Hắn ôm Ân Lạc Thanh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dỗ: “Thanh Thanh đừng khóc, không có chuyện gì, nghe lời.”

Ân Lạc Thanh vẫn luôn nghe lời, nhưng lần này, nàng giãy khỏi cánh tay của Ân Tranh, lùi ra sau một bước, dùng ánh mắt mang theo sợ hãi nhìn Ân Tranh, hỏi: “Có phải bởi vì đệ đệ nên cha và tổ mẫu mới đuổi nương đi hay không?”

Ân Tranh cau mày, cái gì mà “đệ đệ”, hắn căn bản một đầu đầy sương mù không nghĩ rõ được, càng không hiểu nhị nữ nhi sao lại đột nhiên nói thế. Hắn hỏi: “Ai nói với con cái gì rồi? Hay là con tự mình nghĩ lung tung?”

“Con, con nghe trộm di, di mẫu và nữ nhi của nàng nói … nói nương cùng người khác sinh đệ đệ, đệ đệ không phải họ Ân. Cho nên, cho nên …”

“Vớ va vớ vẩn!” Ân Tranh tức giận nạt một tiếng.

Ân Lạc Thanh không tự chủ mà nhẹ run hai vai, lại lùi ra sau một bước.

Ân Tranh hòa hoãn lại, kéo nhị nữ nhi đến bên người, nói: “Cha không phải nói con, là nói di mẫu con. Tất cả những lời của di mẫu con đều là giả, không nên tin.” (di mẫu: dì, em gái của mẹ)

Ân Lạc Thanh yên lặng nhìn Ân Tranh, trong khóe mắt nàng ngậm lấy nước mắt, vừa muốn rơi xuống.

Ân Tranh nhìn nhị nữ nhi, kiên nhẫn hỏi: “Lạc Thanh tin tưởng di mẫu con hay là cha con?”

Ân Lạc Thanh không nói chuyện, nhưng nàng bước lên hai bước nhào vào lòng cha mình, dùng hành động chứng minh nàng lựa chọn tin tưởng phụ thân của nàng. Ân Tranh thở dài, nhẹ vỗ về lưng nhị nữ nhi.

Việc này không liên quan gì đến tín nhiệm, mà Ân Tranh mười một năm này vẫn luôn làm quan ở kinh thành, mỗi đêm đều phải về nhà làm bạn với vợ con. Chuyện sinh hài tử này không phải là chuyện nhất thời nửa khắc liền có thể sinh ra một đứa. Mười một năm sớm chiều ở chung, hắn đương nhiên thập phần rõ ràng Ngụy Giai Minh căn bản không có sinh đứa nhỏ thứ tư.

Ân Mịch Đường ở ngoài cửa dùng lưng bàn tay dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, lặng lẽ xoay người đi về. Nàng chân đất chạy qua, đi đường không cần cố ý bước nhẹ cũng không phát ra thanh âm. Chỉ là nàng đứng ngoài cửa rất lâu, không chỉ bàn chân bẩn xì xì mà còn bị gió thổi lạnh nữa.

“Cô nương, cô chạy đi đâu thế?” Triệu ma ma cầm đôi giày của Ân Mịch Đường trong tay, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn bốn phía, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Ân Mịch Đường liền vội cười hì hì qua đón.

Thấy Ân Mịch Đường chân trần, bà lại là đau lòng lại là tự trách ôm nàng lên, trong miệng không ngừng làu bàu: “Sao lại để chân đất chạy lung tung thế này? Cẩn thận khí lạnh từ chân chạy vào nhiễm phong hàn …”

Triệu ma ma làu bà làu bàu một hồi lâu, Ân Mịch Đường nghe thấy, cũng như không nghe thấy, đem đầu nhỏ đặt lên vai Triệu ma ma.

Ân Mịch Đường được Triệu ma ma ôm đi rửa mặt, thay đồ. Lúc ăn sáng, Ân Tranh và Ân Lạc Thanh từ trong thư phòng nhỏ ở trong cùng đi ra cùng nhau, trên mặt hai người bình đạm như bình thường, phảng phất một màn Ân Mịch Đường nhìn thấy lúc sáng chỉ là mơ vậy.

Ân Mịch Đường cắn cắn muỗng.

Được thôi, vậy thì xem như nàng mơ một giấc mơ đi.

Thích Vô Biệt có ý sắp xếp cho Ân Tranh một chức quan, tuy Thích Vô Biệt muốn để Ân Tranh phục nguyên chức, nhưng dù sao toàn triều văn võ bá quan đều đang nhìn vào, cũng không thể làm quá rõ ràng được, Thích Vô Biệt dự định trước cứ tùy tiện sắp xếp cho Ân Tranh một chức quan, rồi từ từ thăng quan cho hắn là được.

Nhưng Ân Tranh cự tuyệt.

Hắn quyết định trở về Mục Tây lần nữa, men theo mấy con đường từ Mục Tây đến Ngạc Nam tìm kiếm, sẽ tìm được Ngụy Giai Minh ra.

Thích Vô Biệt nhìn Ân Tranh đang đứng đối diện hắn thở dài, lúc này ở kiếp trước, Ân Tranh đi lần này liền sẽ chết ở Mục Tây, cũng không tìm được người. Nhưng bây giờ Ân Tranh rõ ràng tâm ý đã quyết.

Thích Vô Biệt lại có thể hiểu được.

Chuyện nhà nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu không xử lý, sẽ luôn không tốt.

Cho dù là vì cứu cái mạng này của Ân Tranh, Thích Vô Biệt cũng phải ngăn Ân Tranh đi Mục Tây. Dù sao chỗ này cách xa Mục Tây, hắn thật là ngắn tay chẳng với tới trời, quản không được.

Nhưng lý do thì sao?

Thích Vô Biệt trầm ngâm rất lâu, mới mở miệng: “Ái khanh có thể đáp ứng trẫm trở lại trước sinh nhật bảy tuổi của tiểu nữ nhi ngươi không?”

Ân Tranh có chút ngoài ý muốn khi Thích Vô Biệt đưa ra yêu cầu như thế, theo lý mà nói hắn phải tuân thủ mệnh lệnh của Bệ hạ. Nhưng … phải có lý do.

“Bệ hạ, thần mạo muội, nhưng có thể hỏi nguyên do không?”

Thích Vô Biệt nhìn lão đầu tử cười hì hì không ngừng lắc lư trên trường án, do dự chốc lát, nâng mắt nhìn thẳng Ân Tranh, nói: “Cái này, là ngày trẫm lập Hậu.”

Ân Tranh vẫn mờ mịt như cũ.

Thích Vô Biệt nhàn nhạt cười, “Mà Hoàng Hậu, chính là tiểu nữ nhi của ái khanh.”

Ân Tranh chấn kinh. Hắn khó có khi lộ ra sắc mặt chấn kinh kinh hoảng. Trong chớp mắt, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, đột nhiên lo lắng Ân mịch Đường một mình lưu lại trong cung, sẽ có nguy hiểm hay không. Ánh mắt hắn lần nữa nhìn Thích Vô Biệt lại biến thành phức tạp.

Nữ nhi hắn mới năm tuổi rưỡi mà thôi.

Ân Tranh cảm thấy răng mình bị cắn chặt lắm rồi.

Một chớp mắt, Ân Tranh liền quyết định cả đêm đưa nữ nhi ra khỏi thành! Hai đứa đều ôm đi!

Thích Vô Biệt có chút bất lực, hắn vuốt mi tâm, thở dài nói: “Không giấu ái khanh, trẫm cho rằng chuyện nhi nữ tình trường đúng là ngộ quốc! Chỉ là mẫu hậu lại viết ý chỉ tứ hôn rồi, chỉ đợi Ân tứ cô nương đến bảy tuổi liền ban bố.”

“Aiz!” Thích Vô Biệt nặng nề thở dài, “Trẫm cũng thật lo lắng! Trẫm tuổi còn nhỏ, lại có quốc sự trên thân, há có thể đàm luận những chuyện này quá sớm sao? Aiz!”

Thích Vô Biệt đặt hai tay trên trường án, thân nghiêng về phía trước, mang theo chút ý tứ cầu trợ nhìn Ân Tranh: “Ân ái khanh, cho nên lúc đó khanh nhất định phải trở về đó!”

Ân Tranh nghe mà ngơ ngơ ngác ngác, hắn tỉ mỉ nhìn tiểu hoàng đế trước mặt, đích thực là dung nhan và biểu tình của hài đồng …

Trong lòng hắn nhất thời hổ thẹn, lúc nãy là hắn không nên, hắn không nên suy nghĩ lung tung. Đều là đứa nhỏ mà thôi, là hắn đem vấn đề nghĩ phức tạp lên thôi!

“Vậy … ý của Bệ hạ là hy vọng thần khuyên Thái Hậu thay đổi chủ ý ạ?” Ân Tranh hỏi.

Trên mặt Thích Vô Biệt vẫn là biểu tình đứa nhỏ khổ não như cũ, trong lòng lại thắt lại. Ý chỉ bên kia còn chưa đến tay đâu, bên này đừng có làm hỏng đó …

Hắn có hình có dạng mà trầm tư lại, nhất thời trầm mặc.

Thấy hắn trầm mặc, Ân Tranh cũng nghiêm túc lên. Trên triều đường, Ân Tranh đã nhiều lần đứng ở bên dưới nhìn Thích Vô Biệt ngồi trên ghế rồng trầm tư định đoạt rồi. Nhưng lúc này, biểu tình trên mặt Thích Vô Biệt không giống với lúc xử lý đại sự triều chính.

Ân Tranh thân làm thần tử, sự nghiêm túc đó không tự chủ được lại hiện ra.

“Ái khanh có ý kiến gì?” Thích Vô Biệt nhẹ nâng cằm.

Ngữ khí giống y như đúc với lúc lên triều hỏi ý kiến đại thần.

Giờ này khắc này, Ân Mịch Đường không phải là con gái của Ân Tranh hắn, Ân Tranh cũng không phải đang xử lý chuyện có người muốn cướp con gái của mình. Mà phảng phất như đã trở lại trên triều đình,Bệ hạ ngồi trên long ỷ, đang hỏi hắn quốc sự.

“Thần cho rằng, tiểu nữ nhi tuổi còn quá nhỏ, cho dù là bảy tuổi cũng quá nhỏ. Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu, tiểu nữ tuổi nhỏ không thể đảm nhiệm được. Như bây giờ Thái Hậu còn chưa ban bố ý chỉ, cách tiểu nữ đến bảy tuổi còn một khoảng thời gian. Nói không chắc qua đoạn thời gian này, Thái Hậu sẽ đổi chủ ý. Nếu là bây giờ tùy tiện cầu Thái Hậu thu hồi ý chỉ ngược lại không thỏa đáng. Không bằng yên lặng quan sát kỳ biến, đợi tiểu nữ bảy tuổi lại thăm dò ý tứ của Thái Hậu.”

Thích Vô Biệt gật gật đầu, nói: “Lời của ái khanh có lý, trẫm cũng đang nghĩ như thế.”

Thích Vô Biệt lại cau mày lại, một bộ khổ não nói: “Chỉ là trẫm chính vụ bận rộn, rất nhiều chuyện không để ý đến được, lúc ấy, có lẽ sẽ quên mất chuyện này. Cho nên mới phân phó ái khanh trở về trước lúc lệnh ái tròn bảy tuổi.”

“Nhất định.” Ân Tranh chắp tay cong eo hành lễ, “Thần, lĩnh chỉ.”

Thích Vô Biệt ‘ừm’ một tiếng, nói: “Chuyến đi này xa xôi, ái khanh lại là văn thần, trẫm tặng cho ái khanh hai thị vệ, tiện cho ái khanh trên đường tìm người để dùng.”

“Thần lĩnh chỉ tạ ân!”

Thích Vô Biệt phất phất tay, nói: “Đi xuống đi.”

Đợi Ân Tranh lui xuống, Thích Vô Biệt chọt nhẹ lên đầu của lão đầu tử, lão đầu tử cười hì hì với hắn lại lắc qua lắc lại.

Hắn nâng hai chân gác lên bàn, nhẹ nhàng vui vẻ. Hắn đột nhiên phát hiện làm hoàng đế có không ít chỗ tốt đâu.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Ân Mịch Đường vừa gọi hắn vừa chạy vào từ bên ngoài.

Thích Vô Biệt lập tức để chân xuống, thu lại nụ cười trên mặt, một bộ nghiêm túc đường hoàng lật cuốn sách trong tay.

“Hoàng thượng, muội thêu xong cho huynh rồi này!” Ân Mịch Đường đưa một cái hà bao qua.

Hà bao:Thích Vô Biệt nhìn qua, trên chiếc hà bao màu vàng sáng thêu một quả dưa hấu. Ánh mắt Thích Vô Biệt ngưng lại trên quả dưa hấu này rất lâu, mới duỗi tay cầm hà bao qua.

“Lúc trước đã đáp ứng với Hoàng thượng, phải đưa kiện thêu phẩm đầu tiên cho Hoàng thượng. Muội cuối cùng đã thêu xong rồi! Có dễ nhìn hay không? Có đẹp hay không?” Ân Mịch Đường nhích lại gần Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biệt ma sát quả dưa hấu màu xanh trên hà bao, ‘ừm –’ một tiếng.

Âm cuối bị hắn kéo ra thật dài.

Ân Mịch Đường cười vui vẻ, “Lúc trước thêu thật lâu đều không được, chỉ thêu không phải là đứt mất thì chính là xoắn vào một chỗ. Muội phải học cùng Thiều Hoa tỷ tỷ và Nhược Nghi tỷ tỷ rất lâu cũng không học được. Cuối cùng lần này tỷ tỷ trở về dạy muội, muội mới học được đó! Vẫn là tỷ tỷ dạy tốt!”

Thích Vô Biệt hồi tưởng một lát, nghĩ ra vị tỷ tỷ mọt sách mặt lạnh kia của Ân Mịch Đường. Thì ra tiểu cô nương giống như tên câm kia lại còn biết những thứ này.

Thích Vô Biệt thuận miệng nói: “Tỷ tỷ muội còn biết cái này à.”

“Ừ ừ! Tỷ tỷ rất lợi hại, cái gì cũng biết!”

Thích Vô Biệt tùy ý nói chuyện với nàng: “Hai tỷ tỷ ai lợi hại hơn?”

“Đều lợi hại, đều lợi hại hơn Đường Đường …” Ân Mịch Đường lè lè lưỡi, có chút ngượng ngùng.

Thích Vô Biệt lại lật một trang sách, không nói gì nữa.

Ân Mịch Đường đứng bên cạnh, mắt trừng trừng nhìn hắn.

Thích Vô Biệt biết nàng đang nhìn mình, cố ý giả vờ không biết. Ân Mịch Đường đợi lại đợi, cuối cùng gấp lên, nàng nhịn không được đi kéo tay áo Thích Vô Biệt, đáng thương hề hề duỗi tay ra với hắn: “Hoàng thượng, thứ huynh đáp ứng cho muội đâu!”

“Vậy chuyện muội đáp ứng với ta đã làm được chưa?”

“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, “Muội thật sự thật sự làm được rồi, đã bảy tám ngày đều không ăn kẹo đó! Một miếng đều không ăn!”

Khóe miệng Thích Vô Biệt cong lên, nói: “Tủ sách phía sau, trong chiếc hộp thứ hai hàng thứ hai từ dưới đếm lên.”

“Cảm ơn Hoàng thượng!” Ân Mịch Đường chạy qua xoay người lật mở hộp gấm, lấy cuốn sách độc bản ở bên trong ra, vui vẻ ôm vào ngực. Cuốn sách này là Ân Lạc Thanh muốn, nàng tìm rất lâu đều không có bán. Lần trước Ân Mịch Đường đến mài mực cho Thích Vô Biệt, trong lúc vô ý phát hiện chỗ Thích Vô Biệt cư nhiên có quyển này! Nàng liền cẩn cẩn thận thận hỏi Thích Vô Biệt có bán hay không.

Lý Trung Luân đứng một bên, nghe Ân Mịch Đường ngốc ngốc hỏi: “Hoàng thượng, huynh bán cuốn sách này cho muội nhé? Bao nhiêu tiền?”

Lúc đó Lý Trung Luân khóe miệng co rút, thiếu chút nữa nhịn không được mà phụt cười, may mà hắn kinh nghiệm phong phú, gặp nguy không loạn, mạnh mẽ trấn định mà nhịn xuống. Phải biết trong tủ sách chiếm đầy cả bức tường phía sau Thích Vô Biệt, mỗi cuốn sách đều là độc bản đó.

Lúc đó Thích Vô Biệt thuận miệng nói: “Nếu muội có thể kiên trì bảy ngày không ăn kẹo, ta liền tặng muội.”

Thế là, đánh cuộc bắt đầu.

Ân Mịch Đường là một đứa nhỏ thành thật, ngày thứ ba nàng nhịn không được, buổi tối nhét một miếng kẹo vào miệng. Trong lòng nàng rối rắm một lúc, ỉu xìu chạy đến thừa nhận với Thích Vô Biệt là nàng thua rồi.

Thích Vô Biệt cười nhẹ, chỉ nói: “Không sao, từ hôm nay bắt đầu lại lần nữa cũng được.”

Thích Vô Biệt quay qua nhìn Ân Mịch Đường ôm cuốn sách thắng được ở trong lòng, lại ngẩng mặt nhỏ lên nhìn sách trên tủ, hỏi: “Còn muốn thứ khác hả?”

“Có thể tiếp tục trò chơi đánh cược không?” ánh mắt Ân Mịch Đường sáng lên, vui mừng nhìn Thích Vô Biệt.

“Được. Đặt cược không đổi, bảy ngày không được ăn kẹo, liền cho muội lấy một cuốn đi.” Thích Vô Biệt nói.

Lý Trung Luân đứng bên cạnh trợn tròn mắt. Đùa, đùa gì thế! Hoàng đế nhà hắn sao lại nổi lên tính trẻ con rồi! Hồ nháo cái gì thế này!

Ân Mịch Đường nắm chặt cuốn sách trong tay vỗ vỗ ngực, lớn tiếng đáp ứng: “Được! từ hôm nay bắt đầu!”

Qua một chốc, khí thế của nàng lại có chút đi xuống, thấp giọng nói: “Từ, từ ngày mai bắt đầu nhé …”