*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ân Mịch Đường như chú vịt con nhón mũi chân đi vào thiên phòng, cuối cùng cũng tìm được đôi giày thêu hoa của mình. Nàng vội chạy qua mang giày vào, lại chạy ra ngoài tìm người. Cung nữ trong đình viện thấy nàng tỉnh rồi liền vội thỉnh an nàng, còn cười nói cho nàng biết Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ đều ở rừng trúc phía sau hậu viện Thẩm Tiêu Cung.
Tuy không phải là lần đầu tiên Ân Mịch Đường đến Thẩm Tiêu Cung nữa, nhưng mỗi lần nàng đến đều dính lấy Thái Hậu, cũng chưa dạo hết Thẩm Tiêu Cung rộng lớn, nên không biết được rừng trúc là ở chỗ nào. Cung nữ dẫn đường cho nàng, đưa nàng đi qua. Đi qua một con đường thật dài, xuyên qua Nguyệt môn, lại băng qua một mảng tường vi, cung nữ liền dừng lại, “Ân Tứ cô nương men theo con đường này đi về phía trước là đến rồi, nô tỳ phải về tiền viện trước.”
Phía xa có một tia thanh âm xào xạc của trúc.
Ân Mịch Đường gật gật đầu, mang theo lòng hiếu kỳ đi về phía trước. Con đường này không dài, chỉ là ở giữa có một chỗ rẽ, tường hoa chặn lại tầm nhìn. Nàng men theo đường nhỏ vòng qua bức tường, đầy mắt đều là một mảng lục sắc tươi tốt bừng bừng, lá trúc dưới chân cũng dần dậy lên. Nàng tò mò đi về phía trước, nhìn thấy bóng dáng một nhà Thái Thượng Hoàng ở xa xa.
Bước chân của nàng ngày càng chậm, cuối cùng đứng lại.
Nhìn mảng rừng trúc vô bờ, nhìn mảng lục sắc vô bến, cơn gió thổi qua liền rơi xuống mấy phiến lá trúc, lá trúc xoay vòng rồi rơi xuống, trên đất cũng tích thành một tầng xanh.
Đầu kia của rừng trúc là mấy gian nhà gỗ trúc, nhà gỗ được kê lên bởi bảy tám tầng gỗ lăn, một hàng trúc xếp thành cái sạp, bên trên phủ một tầng lá trúc xanh. Chén trà sứ trên bàn vuông nhỏ đựng trà xanh, phiêu ra hương lá trúc nhàn nhạt.
Ân Mịch Đường mắt trừng trừng nhìn mấy phiến lá trúc uyển chuyển rơi xuống, trong đó có một phiến lá trúc rơi vào trong chén trà sứ trắng. Rõ ràng là cách rất xa, nhưng Ân Mịch Đường dường như có thể tưởng tượng ra được trà xanh trong chén sứ trắng đó đánh ra một vòng xoáy.
Thái Thượng Hoàng một thân bạch y tay áo rộng ngồi trên mặt đất, đang vuốt cầm. Tiểu Đậu Đỏ mặc một chiếc váy đỏ tươi, ngồi trong khuỷu chân hắn, nghe cha mình gảy cầm. Tiểu Đậu Đỏ có lúc sẽ duỗi tay ra kéo lấy dây đàn làm loạn, vốn tiếng đàn như nước suối chảy nhẹ, giống như bị nàng hai lần ba lượt ném đá vào vậy. Mỗi lần nàng làm loạn, Thái Thượng Hoàng cũng mặc kệ nàng, ngẫu nhiên rũ mi sủng nịch nhìn nàng.
Thái Hậu ngồi trên chiếc xích đu không xa, Thích Như Quy trước nay luôn bướng bỉnh nghịch ngợm lại quy quy củ củ ngồi bên cạnh nàng, trong tay còn đang chơi cửu liên hoàn. Thái Hậu một tay nhẹ nhàng nắm lấy dây thừng, một tay bảo hộ sau lưng Thích Như Quy, ôn nhu nhìn hai cha con đang đánh đàn ở đối diện. Xích đu đang lắc lư dần dần dừng lại, nàng duỗi ra mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái trên đất, xích đu liền tiếp tục lắc lư qua lại, mang theo làn váy dài trắng tuyết của nàng uốn lượn, làn váy phủ lên mặt đất liền dính lên hai phiến lá trúc.
Ân Mịch Đường đứng ở chỗ xa ngây ngốc nhìn một màn phía trước, mắt đều không chớp một cái.
“Sao không đi nữa?”
Bỗng dưng nghe thấy giọng nói của Thích Vô Biệt, Ân Mịch Đường giật mình một cái, nàng xoay người qua mới phát hiện không biết Thích Vô Biệt đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào.
Thích Vô Biệt híp mắt lại, nhìn người nhà ở phía trước.
Ân Mịch Đường cũng quay đầu lại, theo ánh mắt của Thích Vô Biệt cùng nhau nhìn mấy người ở phía xa. Thích Như Quy ngồi trên xích đu không biết là nói cái gì, Thái Hậu nghiêng đầu qua nhìn hắn cười, Thái Thượng Hoàng và Tiểu Đậu Đỏ ở đối diện cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ân Mịch Đường không tự chủ được lùi lại một bước. Nàng mím môi, lại kéo khóe môi cười lên, nói với Thích Vô Biệt: “Hoàng thượng, huynh đi qua đi, muội phải về Bích Thủy Lâu đây.”
“Trở về có chuyện gì sao?” Thích Vô Biệt hỏi.
Ân Mịch Đường vô ý thức lắc đầu, lại lập tức gật đầu, nói: “Vâng, là có chuyện …”
Hai hàng lông mi dày run run, nàng chớp mắt một cái, ánh mắt nhìn Thích Vô Biệt cũng dời sang một bên. Lúc nàng nói dối, đôi mắt này vẫn luôn có thể bán đứng nàng.
Thích Vô Biệt ngưng lại một chút, hỏi: “Tại sao không muốn đi qua? Ngày mai bọn họ phải rời Ngạc Nam rồi, muội nỡ Thái Hậu sao?”
Ân Mịch Đường cắn môi dưới, nàng giống như một đứa nhỏ phạm lỗi cúi thấp đầu, trầm mặc một lát mới nhỏ giọng nói: “Muội không qua đâu, muội là người ngoài …”
Thích Vô Biệt đã hiểu, hắn cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Muội có muốn làm nữ nhi của Thái Hậu không?”
“Muội có nương rồi!” Ân Mịch Đường ngẩng đầu lên, mặt mày bướng bỉnh nói.
“Một người có thể có hai mẫu thân.”
“Nói bậy!” đôi mày nhỏ của Ân Mịch Đường xoắn lại.
Thích Vô Biệt cười hỏi: “Mẫu thân muội là nữ nhi thân sinh của tổ mẫu muội sao? Mẫu thân muội lại gọi tổ mẫu muội là cái gì?”
Ân Mịch Đường sửng sốt, nàng chớp mi mắt, ngốc nghếch nhìn Thích Vô Biệt cả nửa ngày không phản ứng lại được. Trong đầu nàng dường như có rất nhiều ý nghĩ, những ý nghĩ này cong cong quẹo quẹo rồi lạc đường, làm nàng càng nghĩ càng hồ đồ.
Ý cười bên khóe môi Thích Vô Biệt càng nồng đậm, nói: “Cho nên, chỉ cần muội muốn, Thái Hậu cũng có thể làm mẫu thân thứ hai của muội.”
Thích Vô Biệt nắm chặt cổ tay Ân Mịch Đường, kéo nàng đi về phía trước. Ân Mịch Đường vẫn luôn nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn, mặc kệ hắn lôi kéo. Qua một lúc, Ân Mịch Đường không thích cảm giác trói buộc khi bị người khác nắm lấy cổ tay, nàng xoay xoay cổ tay rút tay ra, đường đường chính chính đem tay mình nhét vào tay Thích Vô Biệt, ngón tay đan lấy, để hắn dắt đi.
Thái Hậu ở xa xa nhìn thấy Thích Vô Biệt dắt Ân Mịch Đường đi qua, trầm ngâm chốc lát liền có suy nghĩ. Đợi Thích Vô Biệt dắt Ân Mịch Đường đi đến bên cạnh xích đu, Thái Hậu còn chưa kịp mở miệng thì Thích Vô Biệt đã nói trước: “Mẫu hậu, Mịch Đường cũng gọi ngài là mẫu hậu, ngài có đồng ý hay không?”
Lời của Thái Hậu cứ vậy bị nghẹn lại, nàng nhìn Ân Mịch Đường một cái, trong đôi mắt sáng trong của nàng cất giấu sự mong chờ cùng rụt rè. Chớp mắt Thái Hậu liền hiểu rõ tiểu nha đầu này chắc chắn là bị đứa nhi tử này của nàng lừa mất rồi.
“Gọi đi, ta không để ý nhiều thêm một muội muội đâu!” Thích Như Quy vứt cửu liên hoàn trong tay, từ trên xích đu nhảy xuống chạy đến bên sạp trúc cầm ly trà xanh lên uống.
Cửu liên hoàn:Từ lúc Thích Như Quy nhảy xuống, ánh mắt của Thái Hậu liền đuổi theo hắn, thấy hắn chỉ đi uống trà không gây họa, Thái Hậu mới thu hồi ánh mắt. Đột nhiên Thái Hậu linh cơ chợt động, hai tay nắm lấy dây thừng hai bên xích đu, cúi người đến gần Thích Vô Biệt, cười nói: “Ồ … Tiểu Đậu Ngọt ngoan như thế, mẫu hậu yêu thích không chịu được, đang muốn phong hào Quận chúa thu làm nghĩa nữ đây. Vô Biệt, đến lúc đó con sẽ nhiều thêm một nghĩa muội nữa, có vui hay không?”
Mặt Thích Vô Biệt chớp mắt liền đen, hắn vô lực trầm giọng nói: “Mẫu hậu!”
“Vui!” Thích Như Quy đang uống trà quay đầu qua, hét lớn một câu.
Thích Vô Biệt hung ác trừng hắn một cái.
Thái Hậu một trận cười nhẹ, mũi chân nàng điểm mặt đất, xích đu lại bay lên.
Ân Mịch Đường nhìn nhìn Thái Hậu, lại nhìn nhìn Thích Vô Biệt, nàng không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, nàng hình như có chút nghe không hiểu được. Nhưng Thái Hậu từ chối rồi phải không? Trong lòng Ân Mịch Đường bỗng dưng có chút buồn bã.
Thái Hậu đã nhìn ra, nàng dừng xích đu lại nghiêng người ôm Ân Mịch Đường lên, xích đu lại lắc lư, Ân Mịch Đường vội quay người lại ôm lấy cổ Thái Hậu. Thái Hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, ôn nhu nói: “Đậu Ngọt muốn làm nữ nhi của ta sao?”
Ân Mịch Đường nằm trong lòng Thái Hậu, nghĩ một lát, mới nói: “Nếu Hoàng thượng không nói dối, một người thật sự có thể làm nữ nhi của hai người, vậy Đường Đường nguyện ý …”
Trong mắt Thái Hậu đột nhiên lóe qua một mạt tinh nghịch, cố ý nói: “Nếu ta cũng là nương thân của con, nếu ta và nương con cùng nhau rơi xuống nước, con sẽ cứu ai đây?”
Thích Vô Biệt cạn lời trợn trắng mắt.
Ân Mịch Đường không do dự nói: “Đường Đường không biết bơi, mà nương biết!”
Thái Hậu lại có hứng chí đùa nàng: “Vậy nếu Đường Đường biết bơi thì sao? Hơn nữa nương con và ta đều không biết. Hoặc là lúc đó ta và nương con đều già rồi, không bơi được nữa!”
Lúc Thái Hậu nói chuyện với tiểu hài tử, giọng nói cũng liền trở nên rất khoa trương, mang theo mấy phần trẻ con.
Ân Mịch Đường cau mày nghĩ một lát, mới nói: “Hoàng, Hoàng thượng sẽ cứu, cứu ngài …”
Thái Hậu không buông tha truy hỏi: “Không có Hoàng thượng, không có người khác đâu!”
Ân Mịch Đường dán mặt nhỏ vào trong lòng Thái Hậu, không lên tiếng.
Thái Thượng Hoàng ngồi ở đối diện gảy cầm cũng nghe không nổi nữa, hắn nâng mắt lắc đầu với Thái Hậu, cười nói: “Xem xem, làm khó đứa nhỏ rồi.”
Tiểu Đậu Đỏ ngồi trong lòng Thái Thượng Hoàng cũng làm một cái mặt quỷ với Thái Hậu, nói: “Mẫu hậu không biết xấu hổ, ức hϊếp tiểu hài tử!”
Thái Hậu liên tục cười nhẹ, ôm lấy Ân Mịch Đường nhảy xuống từ trên xích đu, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu Ân Mịch Đường, sủng nịch nói: “Ta đùa con thôi.”
Ân Mịch Đường cong mắt cười, “Con biết, Đường Đường biết mà.”
Thái Hậu đem đai lưng bị lỏng của Ân Mịch Đường buộc lại kết thành một cái nơ bướm, vừa thắt vừa hỏi: “Có đói hay không? Có khát không?”
Ân Mịch Đường nhìn chén trà sứ trắng không xa, nhỏ giọng nói: “Có hơi khát …”
Thái Hậu buộc tốt đai lưng cho nàng, nói: “Đi đi, bên kia có trà đó.”
“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường chạy đến bên cạnh Thích Như Quy, con ngươi đen bóng xoay một vòng, đến gần quan sát chén trà một lượt.
Thích Như Quy uống xong trà, chén trà đã dùng qua tùy ý đổ trên đống lá. Hắn vừa chọn phiến lá đẹp trên sạp trúc, vừa nói: “là mới đó, chưa có ai dùng qua đâu. Uống chén nào cũng được.”
Ân Mịch Đường cầm lên một chén trà trong đó, cười lên. Chén trà trong tay nàng chính là chiếc mà lúc nàng đứng từ xa nhìn lại thấy lá trúc rơi vào.
Nàng vẫn luôn nhớ đến chén này đó.
Nàng cúi đầu uống một hớp nhỏ, nước trà âm ấm, hương trà rất nhạt rất nhạt. Lúc uống trà, phiến lá trúc kia chạm vào môi nàng, Ân Mịch Đường thỏa mãn cười lên.
Thích Vô Biệt cùng Thái Hậu đi vào chỗ sâu trong rừng trúc, tránh khỏi mọi người ở bên này.
Thích Vô Biệt thở dài, bất lực hỏi: “Mẫu hậu, nhi tử chỉ muốn một đạo ý chỉ tứ hôn mà thôi, có khó thế sao?”
Hắn ngưng lại một chút, quyết định hạ thấp tư thái, lại nói: “Đây cũng là thứ đầu tiên mà nhi tử cầu ngài đó.”
Thái Hậu đứng lại, quay người qua nhìn Ân Mịch Đường ở xa. Ân Mịch Đường cùng Tiểu Đậu Đỏ chạy đến một bên nhặt lá trúc, Thái Hậu nói: “Ý chỉ này ta có thể cho con, nhưng con phải đáp ứng ta một chuyện.”
“Mời mẫu hậu nói!” trong giọng nói của Thích Vô Biệt đã có chút vội vàng.
“Giúp Tiểu Đậu Ngọt không ăn kẹo mỗi ngày nữa đi.” Thái Hậu chính khí nói.
Thích Vô Biệt nhẹ run. Ở đời trước, răng của Ân Mịch Đường thật đúng là không tốt, nàng không chỉ lúc nhỏ mỗi ngày không rời kẹo ngọt, sau khi thay răng cũng là như thế, ăn kẹo với nàng mà nói, chính là thói quen được dưỡng thành từ nhỏ, giống như bị nghiện vậy, nàng sau khi lớn lên cũng chẳng thể bỏ được. Cho nên sau khi lớn, bình thường răng của nàng cũng bị đau đến khó nhịn. Bệnh đau răng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lúc phát đau thì đúng là khó chịu.
Thích Vô Biệt vẫn luôn nghĩ ở kiếp này phải thay đổi thói quen này của Ân Mịch Đường từ nhỏ, một là Ân Mịch Đường vẫn chưa bắt đầu thay răng, hai là Ân Mịch Đường năm nay mới vừa chuyển vào trong cung, cơ hội tiếp xúc giữa hắn và nàng còn quá ít, nên vẫn chưa kịp thực thi.
Không nghĩ đến hôm nay lại bị Thái Hậu nhắc đến.
“Được.” Thích Vô Biệt nghiêm nghị gật đầu.