Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 32

Ân Mịch Đường được Ân Tranh ôm, một đoàn người gấp gáp đi về chính phòng của lão thái thái, thần sắc trên mặt mỗi người đều thập phần ngưng trọng. Ân Mịch Đường lặng lẽ quan sát sắc mặt mọi người, đem mặt nhỏ dán vào cổ cha mình.

Ân Mịch Đường đối với bà cố nội không có ấn tượng gì, từ lúc nàng hiểu chuyện liền không gặp qua bà cố nội được mấy lần. Bà cố nội tuổi lớn rồi, thân thể cũng không được tốt lắm, vẫn luôn nằm liệt giường. Đặc biệt là hai năm này, bà cơ hồ mỗi ngày là có một nửa thời gian đều đang nằm ngủ.

Bởi vì là đêm trừ tịch, tuy là ban đêm nhưng mỗi viện trong Ân gia vẫn là một mảng đèn đuốc sáng trưng. Nhận được tin tức, người của các phòng đều đang chạy đến chỗ lão thái thái bên này. Bởi vì Đại thái thái và Ân Tranh đợi Ân nhị gia ở đại môn Ân phủ, cách hậu trạch xa chút, nên khi bọn họ chạy đến thì người các phòng trong phủ đều đến gần hết rồi.

“Đường Đường, con đợi ở chỗ này cùng các ca ca tỷ tỷ nhé, không được đi loạn.” Ân Tranh đặt Ân Mịch Đường trong lòng xuống, tỉ mỉ dặn dò, “Không được đi đâu cả, không thể đi vào phòng, nhớ chưa?”

“Vâng …” Ân Mịch Đường gật đầu.

Đại thái thái cũng phân phó với hạ nhân trong sảnh đường mấy câu, phân phó bọn họ trông mấy đứa nhỏ ở trong sảnh. Các người lớn gấp gáp đi vào phòng, trong sảnh chỉ còn lại một đoàn đứa nhỏ của Ân gia và nô bộc.

Nơi ở của lão thái thái ở chính giữa của hậu trạch Ân gia, cũng từng rất rộng rãi khí phái. Nhưng mà sau khi lão thái gia qua đời, lão thái thái nằm liệt giường không dậy được, thì đã chẳng còn lộng lẫy trước đây, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Ân Mịch Đường chuyển động tròng mắt quan sát sảnh đường, kỳ quái cảm thấy có chút lạnh, nàng sờ sờ cánh tay mình.

“Tứ muội, muội lạnh sao?” Ân Thiếu Bách nhìn thấy sắc mặt Ân Mịch Đường có chút trắng bệch, hắn đi qua sờ sờ đầu nàng an ủi.

“Có một chút.”

Ngày đông ở Ngạc Nam hơi ẩm rất nặng, hơi ẩm nhập thân rất dễ thương thân. Ân Thiếu Bách phân phó hạ nhân của những em trai em gái này đều trở về mang áo khoác của các vị tiểu chủ tử mang đến. Các người lớn đều không ở đây, hắn thân là người lớn tuổi nhất liền bày ra bộ dáng huynh trưởng, tuy là hắn cũng chẳng qua mấy ngày nữa mới đầy tám tuổi.

Ân Mịch Đường kéo ống tay áo của Ân Thiếu Bách, hỏi: “Đại ca ca, bà cố nội làm sao vậy?”

Nghe thấy lời của Ân Mịch Đường, những đứa nhỏ khác trong sảnh đường cũng đều tò mò nhìn qua.

Ân Thiếu Bách ngược lại là bị làm khó rồi, hắn tuy là đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lại không biết nên giải thích với đám em trai em gái này thế nào. Hắn càng là không nói chuyện, một đám tiểu đậu đinh càng là trừng to mắt tò mò nhìn hắn.

Ân Thiếu Bách có chút ngượng ngùng, “Cái đó …”

Hắn còn chưa có nói xong, đột nhiên có mấy lão bà từ chạy ra từ trong phòng, sắc mặt của mỗi người đều thập phần khó xem. Bọn họ từ bên trong phòng chạy ra, gấp gáp chạy ra ngoài.

Không lâu sau, trong phòng truyền đến từng trận tiếng khóc trầm thấp. Đám nhỏ trong sảnh đường ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không dám nói chuyện nữa.

Không bao lâu, tiếng khóc trong phòng càng ngày càng lớn, bi thiên thương địa.

Những đứa nhỏ trong sảnh đường có chút sợ hãi.

Ân gia Ngũ cô nương Ân Vân Nhàn và Lục cô nương Ân Vân Kiều nắm tay nhau, có chút sợ hãi. Cuối cùng các nàng nhích đến bên cạnh Ân Mịch Đường, kéo ống tay áo Ân Mịch Đường, Ân Vân Nhàn đè thấp giọng, nhỏ giọng kêu “Tứ tỷ tỷ.”

Ân Mịch Đường biết hai em gái sợ hãi, thực ra nàng cũng sợ nha! Nhưng nàng là tỷ tỷ, nàng không thể sợ! Nàng duỗi hai cánh tay ôm lấy Ân Vân Nhàn và Ân Vân Kiều, hai cánh tay nhỏ phân biệt vỗ vỗ lưng hai em gái, phồng gan nói: “Không sợ, không sợ! Tỷ tỷ đây, không có chuyện gì!”

Ân Nguyệt Nghiên quay đầu qua liền nhìn thấy ba chị em đang ôm nhau. Nàng liếc Ân Mịch Đường một cái, thân thiết với người nhị phòng như thế, sao không qua nhị phòng mà ở!

Ân Nguyệt Nghiên càng nghĩ, trong lòng càng không có tư vị gì. Đại tỷ và nhị tỷ bây giờ không có ở Ân gia, hai muội muội nhỏ nhất sợ hãi lại chạy đi tìm đứa lùn Ân Mịch Đường, cũng không đến tìm nàng!

Nàng ta không cam tâm siết chiếc khăn trong tay.

Tiểu cô nương bên này không sợ nữa, tiểu thiếu gia bên kia lại nháo nhào lên, Bát thiếu gia đang trong tã lót Ân Thiếu Dung híc híc hu hu khóc, Thất thiếu gia mới hơn một tuổi Ân Thiếu Dương cũng bắt đầu khóc. Hai bà vυ' vội ôm hai người lên, nghĩ biện pháp dỗ dành bọn họ.

Mấy lão bà tử lúc trước chạy ra lại vội vã chạy trở về, lúc bọn họ trở về trong tay toàn bộ đều ôm vải trắng.

Ân Mịch Đường khẽ buông lỏng hai em gái, quay đầu qua tò mò nhìn vải trắng trong tay các bà.

Trong các bà tử, có hai bà ôm vải trắng gấp gáp chạy vào phòng, mà mấy lão bà tử còn lại thì ôm vải trắng xoạt một tiếng trải lên trên đất. Lúc này Ân Mịch Đường mới nhìn rõ, đó đều là những y phục trắng.

Ân Mịch Đường còn đang nghĩ là phải thay y phục sao? Thì Trần ma ma đã đến kéo nàng và hai em gái tách ra, kéo xuống áo khoác nhỏ màu đỏ của nàng, mà hai em gái Ân Vân Nhàn và Ân Vân Kiều cũng bị bà vυ' của mình cởi xuống. Ân Mịch Đường vốn có chút lạnh, áo khoác bị Trần ma ma thô lỗ kéo xuống thì nàng không tự chủ được mà đánh một cánh rùng mình.

Ân Thiếu Bách cau mày lại.

Trước mắt Ân Mịch Đường trắng một mảng, Trần ma ma đem hiếu phục màu trắng tuyết mặc lên cho nàng, buộc đai lưng.

Ân Mịch Đường quay đầu nhìn sảnh đường một cái, phát hiện mọi người đều mặc lên một thân y phục trắng tuyết. Nàng là người đầu tiên nhìn thấy Ân Tranh đi ra từ trong phòng, trong lòng nàng có chút sợ hãi đi về hướng Ân Tranh, “Cha …”

Ân Tranh không nghe thấy, chỉ trầm trầm nói: “Lát nữa đi vào dập đầu, không được náo loạn.”

Ân Mịch Đường đi được một nửa liền dừng lại, nàng nghe ra được giọng nói của cha không đúng, hình như là rất đau buồn. Cha … đã khóc sao?

Mũi Ân Mịch Đường bỗng chốc chua xót.

Ân Mịch Đường cùng những đứa nhỏ khác của Ân gia cùng nhau đi vào phòng, người ở trong phòng trên mặt đều là vẻ bi thương, nữ quyến càng là lệ rơi đầy mặt.

Ân Mịch Đường tìm kiếm trong phòng, cuối cùng tìm được tổ mẫu tê liệt ngồi trên ghế. Tổ mẫu rất tiều tụy, trên mặt đầy nước mắt. Ân Mịch Đường lại quay đầu, nhìn thấy cha nghiêng đầu lau lệ.

“Xoạch, xoạch” nước mắt của Ân Mịch Đường chớp mắt chảy ra, một viên lại một viên lăn xuống, rơi trên mặt đất. Nàng hít hít mũi, nhỏ giọng sụt sùi.

Ân Nguyệt Nghiên quay đầu kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Đúng là lúc nào cũng không quên giả vờ làm một đứa bé ngoan mà – Ân Nguyệt Nghiên liếc một cái trắng mắt ở trong lòng.

Ân Mịch Đường căn bản không nhìn thấy biểu tình của Ân Nguyệt Nghiên, cũng không thể biết được những suy nghĩ thần kỳ ở trong lòng nàng ta. Lúc này Ân Mịch Đường cả người bị một loại cảm xúc bi thương cực lớn cuốn lấy. Nàng cũng không biết sao mình lại buồn như thế. Vì bà cố nội sao? Hình như không phải, nàng hầu như không có ấn tượng gì với bà cố nội cả. Bởi vì cha và tổ mẫu đi, bởi vì cha và tổ mẫu mà nàng để ý đang buồn, nàng cũng sẽ buồn, bọn họ khóc, nàng cũng sẽ khóc.

Nam hài tử đứng phía trước, nữ hài tử đứng phía sau, quy củ quỳ trên mặt đất, dập đầu cho vị lão nhân tóc bạc phơ trên giường. Bát thiếu gia trong tã lót được mẹ ôm quỳ xuống.

Ân Mịch Đường ngơ ngơ ngác ngác, đầy đầu đều là nước mắt của cha và tổ mẫu. Nàng phủ phục trên đất, trán dán lên đất, nước mắt một viên lại một viên rơi xuống.

“Tứ tỷ tỷ?” Ân Vân Nhàn kéo Ân Mịch Đường một cái.

Ân Mịch Đường hít mũi quỳ thẳng người rồi mới biết được phải đứng lên. Nàng đi đến trước mặt Ân Tranh, ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy một vạt vải trên quần Ân Tranh kéo kéo.

Ân gia lão thái thái tuy là ba năm năm này già hồ đồ rồi, nhưng lúc trẻ đối với vãn bối trong nhà đều rất yêu thương. Ân Tranh nghĩ đến những chuyện lúc nhỏ, trong lòng bi thống. Ân Mịch Đường kéo hắn rất lâu, hắn mới phát giác. Hắn thở ra một hơi, cong eo xuống nói: “Đường Đường nghe lời, lát nữa mới có thể đi về.”

Ân Mịch Đường nhón chân, dùng tay nhỏ lau lệ trên khóe mắt Ân Tranh.

“Cha đừng khóc …” nàng nói xong, tự mình lại che khóe miệng khóc lên. Nàng rất cố gắng nín khóc, nhưng thân thể nho nhỏ lại bật khóc run run.

Được tiểu nữ nhi an ủi, trong lòng Ân Tranh ngũ vị tạp trần. Hắn áp xuống sự bi thống trong lòng, ôm tiểu nữ nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. “Ừ, cha không khóc, nên Đường Đường cũng không khóc, có được không?”

“Được!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu.

Ân Mịch Đường ôm chặt cổ Ân Tranh, nàng thích cảm giác khi ôm cha, rất an toàn cũng rất thật. Nhưng nàng cũng biết cha nhất định còn có việc phải làm, mấy chú bác đều đang bận trước bận sau đó.

Nàng bịn rịn không nỡ buông tay, nghiêm túc nói: “Cha đi làm việc đi.”

Bàn tay rộng lớn của Ân Tranh đặt lên hai bên gương mặt con gái nhỏ, lau nước mắt cho nàng. Hiểu con không ai bằng cha, Ân Tranh biết tại sao con gái mình lại khóc thành thế này.

Ân Mịch Đường đẩy Ân Tranh một cái, tự mình dùng lưng bàn tay lau nước mắt, lạnh mặt nghiêm túc nói: “Cha là trưởng tôn! Không được trộm lười!”

Ân Tranh có chút chua xót gật gật đầu, hắn ôm Ân Mịch Đường giao cho Trần ma ma, nói: “Muộn quá rồi, các hài tử không chịu đựng nổi, đều ôm bọn chúng trở về đi.”

Nữ quyến các phòng đều đang đợi câu này đây, lập tức để bà vυ' ôm hài tử trở về.

Ân Mịch Đường ở trong lòng Trần ma ma quay đầu nhìn qua. Lúc này nàng mới chú ý đến bà cố nội nằm trên gường, bà cố nội tóc trắng bạc phơ, gầy như que củi. Ân Mịch Đường tỉ mỉ nhớ lại một hồi, cũng chẳng thể đem bà cố nội nằm trên giường và bà cố nội trong ấn tượng của mình liên hệ lại với nhau được.

Có chút dọa người.

Nàng co rụt lại người vào trong lòng Trần ma ma.

Trần ma ma cao cao gầy gầy, trên người không có thịt, ôm không thoải mái. Ân Mịch Đường thở dài.

Trần ma ma cảm nhận được, bà nghiêng đầu hỏi: “Tứ cô nương sao thế?”

Đến cả lời hỏi han quan tâm đều là ngữ khí không có độ ấm, danh môn khuê tú nhà người ta đi đường đều giống như lấy thước đo vậy, nhưng bà người này nói chuyện cũng có thể giống người ta như khuôn như thước.

Ân Mịch Đường lại không thể nói thật, không thể nói với Trần ma ma nói nàng chê bà quá gầy. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Ma ma, chết là chuyện như thế nào?”

Trần ma ma lạnh mặt: “Là người đều sẽ chết, chết rồi thì không còn nữa. Giống như ông cố nội và ông nội của cô nương vậy.”

Ân Mịch Đường nghĩ một hồi, có chút không hiểu được, lại hỏi: “Tất cả mọi người đều sẽ chết sao? Tổ mẫu và cha cũng sẽ vậy sao?”

“Tất cả mọi người đều sẽ chết.”

Ân Mịch Đường chầm chậm chớp chớp mắt, tay nhỏ đang nắm lấy vạt áo trước của Trần ma ma run lên một cái. Trong đêm đông này, nàng lần đầu tiên biết được thế nào là chết, lần đầu tiên sợ hãi với cái chết như vậy.