Nam Chính Già Rồi

Chương 7: Kỷ Cảnh Thịnh

Vương Quan Giác đã về, mọi người đều không còn lòng dạ nào xem kịch nữa.

Đoàn kịch giải tán chưa lâu, có người hầu lên thu dọn, rồi dẫn mọi người đi uống rượu.

Vương Uẩn xem kịch đến mức hoa mắt chóng mặt, đang muốn uống chút rượu cho tỉnh táo, nhưng Trương thị không cho.

“Cho con uống xong, lát ra ngoài gặp gió con lại bị bệnh.” Bà ấy ấn vào đầu Vương Uẩn, nói: “Lần trước mẹ không cản được con, kết quả ngày hôm sau phải mời đại phu cho con.”

Bà ấy nói đến chuyện mùa Đông năm ngoái.

Năm ngoái Vương Uẩn đốt than ngủ trong phòng một đêm, đến khi tỉnh dậy thì đau đầu chóng mặt, muốn uống đồ lạnh cho tỉnh táo. Nàng uống rượu lạnh còn không lấy đủ, đi ra ngoài chơi tuyết, đến tối thì đổ bệnh, phải uống thuốc Bắc mấy ngày, khiến đám Tuyết Tình cũng bị trách mắng.

Vương Uẩn cũng rất bất đắc dĩ.

Cô không ngờ tố chất thân thể của mình bây giờ lại kém như thế, mùa Hè cô mới uống mấy chút sữa đặc lạnh, Trương thị đã không cho cô uống nữa. Cô nhớ về những ngày ôm dưa hấu lạnh, dùng muỗng xúc ăn trong mùa Hè không chỉ một lần.

Bi thảm hơn nữa là, dưa hấu có tính hàn, Trương thị cũng không cho cô ăn nhiều.

Trương thị rất kiên quyết, bản thân Vương Uẩn cũng sợ bị lại bị bệnh, phải uống thuốc Bắc.

Thuốc Bắc điều dưỡng từ căn bản, không có hiệu quả nhanh như uống thuốc Tây. Cô uống thuốc Bắc mấy ngày liên tục, kẹo mứt cũng không át được vị đắng trong miệng, giờ cô nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

“Không uống nữa, con không uống nữa là được.” Vương Uẩn khoát tay tỏ ý.

Vương Hạc Hiên không quan tâm Vương Uẩn uống lạnh hay uống nóng, ngẩng đầu lên hỏi Trương thị là mình có thể uống rượu hay không.

Thấy Vương Uẩn đã nghe lời rồi, Trương thị lại không thể không dặn dò Vương Hạc Hiên, rằng cậu bé còn nhỏ, không uống rượu được.

Vương Uẩn bưng ly rượu cười trộm.

Trẻ con vô cùng tò mò, đám trẻ hiện đại thấy không được uống nên nhất quyết đòi uống, liên tục làm ồn, vừa khóc vừa kêu khiến người ta muốn điếc tai.

Thế nhưng Vương Hạc Hiên là đứa bé lanh lợi, lại không khó bảo, nghe Trương thị nói vậy thì không khóc cũng không làm khó, dịu dàng dạ một tiếng.

“Vậy con không uống nữa.”

Vương Uẩn phì cười.

Cô thích cái tính này của Vương Hạc Hiên. Đứa em trai này của cô, dù bình thường hơi hiếu động, nhưng lại dễ dạy, biết lễ phép, biết giới hạn, dù tinh nghịch nhưng thấy người lớn tỏ thái độ là không dây dưa đòi hỏi nữa.

Vương Uẩn đặt nhiều hy vọng vào đứa em trai này. Vương Lâm có một em trai như Vương Quan Giác, tuy em trai cô còn nhỏ, nhưng dạy tốt thì sau này cũng không thua kém đâu.

Cô vẫy tay với em trai, thấm chút rượu vào bánh ngọt rồi đưa cho cậu bé, còn giải thích với Trương thị: “Linh Nhi tò mò, chẳng thà cho nó nếm thử chút, như vậy, nó sẽ không mè nheo nữa.”

Trương thị gật đầu, cũng không ngăn cản.

Vương Hạc Hiên cầm cái bánh ngọt, vô cùng phấn khởi, vui vẻ cắn một miếng.

Vương Uẩn dào dạt hứng thú nhìn chằm chằm vào em trai mình, thấy cậu bé vừa đưa bánh vào miệng, gương mặt vui vẻ đã sụp đổ ngay, rất muốn nôn ra nhưng lại cố nhịn mà ăn vào.

“A tỷ hư!” Vương Hạc Hiên bỏ bánh xuống, lên án.

Vương Uẩn cười híp mắt: “Tỷ hư hả? Không phải đệ muốn ăn à?”

Cô thấm chút rượu cho em trai là vì cô tốt bụng, còn việc mùi vị thế nào thì cô không quan tâm. Khi còn bé, Vương Uẩn từng bị bố dụ dỗ uống một nhấp rượu trắng, cay đến mức cô phải rơi nước mắt.

Vương Hạc Hiên nổi giận.

Chị em Vương Lâm tương thân tương ái, Vương Hạc Hiên và Vương Uẩn ăn bánh thôi mà cũng giận nhau.

Trương thị thường thấy hai chị em chơi đùa, có lẽ đã quen, nên cũng không để ý hai người.

Động tĩnh của Vương Uẩn và Vương Hạc Hiên hơi lớn, khiến Vương Hạm chú ý.

“Tỷ tỷ và Linh Nhi thật thân mật.” Vương Hạm cười nhạt.

Tô di nương chỉ có một đứa con gái là Vương Hạm, tuy bọn họ đều là con của tam phòng, nhưng đích thứ khác biệt, có lẽ nàng ấy cũng muốn có anh chị em, nhưng việc nàng ấy có một em trai lại không dễ dàng.

Vương Uẩn chỉ vào Vương Lâm: “Nhị tỷ và Giác Nhi mới gọi là thân mật, muội xem đi.”

Vương Hạm rất hâm mộ: “Hai người họ trước sau như một, rất tốt.”

Vương Uẩn cũng không an ủi được gì, Vương Hạm muốn một đứa em trai ruột, dù lời nói vô tâm, nhưng nàng ấy cũng do Tô di nương và người cha hiện tại của cô sinh ra, đầu óc chưa bị lừa đá.

Bây giờ nói sang chuyện khác thì tốt hơn.

“Tính thời gian, chắc cha về rồi chứ?”

Vương Hạm gật đầu: “Chắc sắp rồi, trời tối lắm rồi mà.”

Vương Uẩn nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nắng chiều đã tắt, trong phủ đã lên đèn rồi.

Cha Vương Uẩn về trễ không phải là đại ngộ dành cho quan viên của Tấn triều không tốt, tan làm trễ, mà do mùa Đông trời tối sớm, chắc lát nữa ông ấy về ngay thôi.

Đúng như dự đoán, thêm một lát nữa, có người hầu đến thông báo Vương Cao Hoán và Vương Cao Dung đã về.

Ngày nào Vương Uẩn và Vương Hạc Hiên cũng được gặp cha mình, cô cũng đã qua cái tuổi trông ngóng hôm nay cha về sẽ mang quà bánh về cho mình rồi, trong lòng không có chút cảm xúc gì.

Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở việc nàng tò mò về sự thay đổi cảm xúc của Vương Lâm.

Vương Uẩn cảm thấy người giỏi thật sự không phải là quan tâm kẻ thù đang làm gì, gặp chuyện thì giải quyết là được, nàng cũng không phải loại người giỏi trạch dấu, thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không đổi sắc mặt, bình tĩnh ngồi uống trà. Cô rất để ý đến người mình thích và người mình ghét. Đối mặt với Vương Lâm, cô luôn len lén liếc nhìn cô ta.

Vương Cao Hoán và Vương Cao Dung đều là ông chú trung niên đẹp trai có khí chất nho nhã, hai người vừa bước vào cửa đã lộ hết khí chất ấy trước các nữ quyến.

Hai người đã làm việc ở quan thự một ngày, trên mặt không hề có vẻ mệt mỏi, mà tinh thần vẫn rất dồi dào. Cả hai cùng lạy lão thái thái.

“Mau ngồi đi.” Lão thái thái vui vẻ nói: “Hôm nay Lâm Nhi về nhà, hiếm khi nhà chúng ta tụ tập đông đủ, không cần quá giữ kẽ.”

Vương Cao Dung đáp lời rồi nhìn qua con gái ở bên cạnh.

Vương Lâm vốn rất nhớ cha, bây giờ nhìn thấy người cha mình xa cách đã lâu, nên kích động đứng phắt dậy, hai mắt rưng rưng: “Cha…”

Khóe miệng Vương Cao Dung khẽ giật, trên mặt lại nở nụ cười vui mừng: “Con về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Trịnh thị cũng nghẹn ngào nói: “Ngồi đi, trước hết không vội.”

Mọi người đều ngồi xuống, người hầu tiến lên rót trà.

Trương thị nhận trà, đưa cho Vương Cao Hoán: “Đã vất vả một ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”

Vương Cao Hoán khẽ gật đầu, nhận trà uống một hớp rồi đặt xuống.

Cảnh cả nhà đoàn tụ của nhà Vương Lâm khiến cảm xúc của Vương Uẩn hơi xao động.

Cô nhìn cha mình, lại nhìn mẹ và em trai mình.

Cô cũng sắp phải xuất giá rồi, những ngày được sống bên gia đình không còn nhiều nữa, không biết sau này nàng về nhà sẽ có cảnh gì đây.

Còn về cuộc sống sau khi cưới, bây giờ cô chỉ mong được như cha mẹ, cô và Tuân Trinh tôn trọng lẫn nhau là đủ rồi. Lạnh nhạt không tốt, thân mật cũng không được, thân mật với một lão già, khẩu vị nặng quá.

“Sao thế?” Trương thị nghiêng đầu nhìn thấy động tác nhỏ của Vương Uẩn: “Nghĩ đến mình à?”

Vương Cao Hoán nghe vậy cũng nhìn lại.

“Quả nhiên không có gì giấu được mẹ.” Vương Uẩn cười khổ.

“Nếu không sao mẹ làm mẹ được?” Trương thị kéo Vương Uẩn qua, an ủi: “Sau này con cũng có thể về nhà mà.”

“Bất kể sau này thế nào, con đều là con gái của cha mẹ.”

Vương Cao Hoán cong môi, tròn râu trên mép cũng giật theo: “Nghe lời mẹ con đúng đấy.”

Vì lúc Vương Cao Hoán và Vương Cao Dung về không còn sớm nữa, nên lão thái thái sai người dọn cơm lên luôn.

Mùa Đông ở cổ đại không có nhiều đồ ngon, đến rau cũng hiếm, không như ở hiện đại có nhà kính, hoặc vận chuyển từ nơi khác tới. Thế nhưng, tối nay cả nhà đoàn tù, thân phận của Vương Lâm cũng khác trước kia, nên bữa cơm rất nhiều món.

Vương Uẩn ăn rất thoải mái. Sĩ tộc chú trọng ăn không nói chuyện, ngủ không nói chuyện, cô cũng không cần để ý đến việc Vương Lâm và Vương Quan Giác ở đối diện đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía mình. Trên bàn ăn chỉ có tiếng leng keng của chén đũa chạm nhau.

Sau khi ăn xong, thức ăn được dọn đi, trà được mang lên. Vương Uẩn tưởng Vương Lâm sẽ ở lại nhà một đêm, không ngờ cả nhà mới uống trà nói chuyện một lát, Vương Lâm đã vừa bưng chén trà vừa thở dài: “Khó lắm mới về nhà được một chuyến, con không muốn đi chút nào.”

“Đã dặn dò người hầu chưa?” Vương Cao Dung biết được Vương Lâm không ở lại qua đêm, ân cần nói: “Một mình con phải chú ý nhiều đấy.”

“Cha không cần lo lắng, sáng nay phu quân đã nói sẽ tới đón con.”

Trịnh thị ngạc nhiên hỏi: “Tối nay thế tử đến sao?”

Vương Lâm không xấu hổ cũng không đắc ý: “Phu quân muốn đích thân tới đón con, con đã khuyên hai lần nhưng khuyên không được.”

Vương Quan Giác vỗ tay trêu chọc: “Hóa ra tỷ phu rất quyến luyến tỷ!”

Lão thái thái nghe vậy thì vui mừng, cũng không biết nói gì, thở sâu mấy hơi rồi mới nói: “Thấy các con như vậy, ta cũng yên tâm rồi.”

“Tuy hôm nay con không ở lại qua đêm, nhưng sau này cũng có cơ hội. Ta gần đất xa trời ròi, chỉ mong con thường xuyên về thăm ta.”

“Lão thái thái đừng nói thế.” Vương Lâm mỉm cười: “Người còn khỏe chán, sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Kỷ Cảnh Thịnh sẽ tới sao?

Suýt chút nữa Vương Uẩn đã hất luôn ly trà trong tay đi.

Cô hiểu, hai người mới cưới xong, ân ân ái ái, đương nhiên không nỡ chia xa.

Nhưng rốt cuộc Vương Lâm về đây làm gì? Chỉ vì nói với nàng rằng Tuân Trinh là người tốt thôi sao?

Còn về Kỷ Cảnh Thịnh…

Vương Uẩn quả thực không muốn gặp hắn. Mặc dù khoảng thời gian cô thích hắn, cô không làm mấy chuyện như là tỏ tình, nhưng đã thể hiện rất rõ ràng lòng ái mộ của mình, có lẽ hắn cũng nhìn ra được. Lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai cũng biết cả, không thì sao Vương Lâm lại hãm hại cô chứ?

Bây giờ gặp lại Kỷ Cảnh Thịnh, Vương Uẩn thật sự rất lúng túng.

Đáng tiếc, đây không phải là việc cô không muốn gặp là không cần gặp.

Thế nên, lúc Kỷ Cảnh Thịnh tới, Vương Uẩn chỉ có thể cố gắng núp sau đám người, nhưng lại không kiềm chế được mà nhìn hắn qua kẽ hở.

Hôm nay Kỷ Cảnh Thịnh đội mão, bên ngoài khoác áo khoác lụa màu đen, hai hàng lông mày như kiếm, mặt mũi cương nghị, môi hơi nhếch lên, tóc xõa bên vai, khí chất như băng như sương.

Hắn không vào nhà, mà đứng ngoài cổng, sau lưng hắn là một cỗ nhuyễn kiệu chuẩn bị cho Vương Lâm.

Thấy mọi người đi ra, cơ mặt đang căng ra của hắn thả lỏng đôi chút. Hắn tiến lên hành lễ, phong thái toàn thân cũng dịu đi không ít.

Vương Uẩn nắm chặt tay áo.

Lão thái thái thấy Kỷ Cảnh Thịnh có thái độ tốt, vô cùng vui vẻ, đỡ hắn lên.

“Đã tối thế này còn làm phiền thế tử tới đây.”

Kỷ Cảnh Thịnh nở nụ cười vô cùng nhạt: “Là chuyện ta nên làm.”

Nụ cười đó như gió Xuân, ngay cả Vương Khanh thường ngày luôn nhút nhát cũng phải lén đỏ mặt.

Ánh mắt Kỷ Cảnh Thịnh không nhìn nhiều người khác, chỉ tập trung vào Vương Lâm.

Vương Lâm cười đáp lại, hắn thì nhướng mày.

Thấy vậy, Vương Lâm thoải mái đi ra khỏi đám người, chậm rãi tới cạnh Kỷ Cảnh Thịnh, hai người đứng song song với nhau. Cô ta nhún người với lão thái thái và Trịnh thị: “Lão thái thái, cha, mẹ, đã muộn rồi, con gái phải về.”

….

Editor: Chương sau Tuân đại nhân xuất hiện rồi, mọi người có mong đợi không?