Tình Yêu Theo Gió Nổi Lên

Chương 7: Giả đáng thương

Edit+beta: LQNN203

Nụ hôn của anh ngày càng sâu hơn, gần như khiến cô khó thở.

Tạ Bạc cao gần 1m9 nên Lâm Dĩ Vi chỉ có thể bị bắt ngẩng đầu lên, cổ đau nhức, anh đỡ gáy cô nâng lên, giúp cô đệm.

Tạ Bạc không phải là người đắm chìm trong sắc dục, ở một mức độ nào đó, khả năng tự chủ của anh mạnh đến mức đáng sợ.

Anh có những mục tiêu mong muốn đạt được, cũng có sự nghiệp yêu thích, luôn có thái độ thờ ơ với vấn đề nam nữ, điều này hoàn toàn khác với Trì Tây Thành, người không thể sống thiếu phụ nữ dù chỉ một phút.

Nhưng sau đêm đó, trong đầu Tạ Bạc tràn ngập những chuyện đó, dù là đua xe hay chơi bóng rổ, anh đều không thể làm cảnh tượng đêm đó tạm dừng trong đầu mình...

Anh thậm chí còn cố gắng tiếp xúc với những cô gái khác, nhưng mỗi lần nói chưa đến ba câu liền cảm thấy nhàm chán.

Hơi thở, hương vị, giọng nói, giọng điệu... không phải cô, tất cả đều không thích hợp.

Sự yêu thích sinh lý là nguyên thủy mà cũng trực tiếp, ào ạt kéo đến.

Tạ Bạc chỉ đơn giản là nghiện cô.

Lâm Dĩ Vi dường như hoàn toàn khác với anh, lý trí của cô khiến cô nhanh chóng thoát khỏi cơn mê đắm đêm đó mà không hề có chút luyến tiếc nào.

Về vấn đề này, hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng không sao cả, thứ Tạ Bạc muốn, không bao giờ không chiếm được.

Anh hôn cô càng không kiêng nể, cô gái đành phải chịu đựng, hai má đỏ bừng, hô hấp vô cùng hỗn loạn.

Anh nhấm nháp đôi môi mềm mại của cô, trên môi nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Đồ ngốc, đừng nín thở, thở bằng mũi ấy."

Lâm Dĩ Vi thực sự đã lấy lại được nhịp thở, hô hấp không dồn dập...

Khi ở bên Tạ Bạc, gần như không có khái niệm về thời gian, anh xoa tai cô, thân mật và dịu dàng: "Không đẩy tôi ra?"

"Tôi có thể đẩy được sao?"

"Tôi đã nói sẽ không ép buộc em."

Cô gái không nói gì, chỉ cắn răng.

Tạ Bạc cười: "Dĩ Dĩ, em thật giả tạo."

Anh đọc được ngụy trang trong đôi mắt ngây thơ và vô hại của cô.

Cô chỉ đang giả đáng thương, giống như một con hồ ly nhỏ đội lốt thỏ trắng.

"Đừng quên, dù là lần trước hay lần này, đều là em chủ động."

"Lần đầu tôi đã xin lỗi rồi."

"Xin lỗi tôi vì loại chuyện đó, em thật là một tài năng."

Cô lấy chiếc áo khoác đua trong cặp ra đưa cho anh, quay người định rời đi nhưng bị anh nắm lấy cổ tay.

Tạ Bạc một tay bắt lấy cô, ngửi chiếc áo: "Chưa giặt cho tôi?"

Lâm Dĩ Vi sao dám giặt áo của anh, cho dù cất trong tủ cũng suýt chút nữa bị phát hiện!

"Áo của anh quá nổi bật, không dám phơi trong ký túc xá nữ. Nếu anh cần, tôi sẽ tìm chỗ ngoài trường giặt cho anh."

"Được."

Tạ Bạc ném áo khoác lại cho cô: "Giặt sạch rồi trả lại cho tôi."

"..."

Cô không nên khách sáo một cách bất cẩn, anh thế mà không khách sáo chút nào!

Lâm Dĩ Vi đem áo trả lại cho anh: "Tạ Bạc, đêm đó tôi thật sự... không biết là anh, tôi cho anh tiền được chưa, hay anh muốn tôi làm cái gì, anh nói đi, chỉ cần anh có thể buông tha tôi."

Anh có thể nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô.

Cô thực sự không muốn dây dưa với anh nữa, nhưng Tạ Bạc trời sinh nổi loạn.

Cô càng cư xử như vậy thì anh càng không thuận theo mong muốn của cô.

"Nghe xem này, em đang nói tiếng người sao, cho tôi tiền? Em xem tôi là gì?" Anh nhìn cô đùa giỡn, "Vịt?"

"Xin lỗi."

Nước mắt cô buộc phải trào ra, cô lấy tay áo xoa xoa, để lại một vệt ửng hồng hấp dẫn trên làn da trắng trẻo của mình.

Cô rất giỏi giả đáng thương.

Là đàn ông đều phải ăn năn.

Nhưng phương pháp này không có tác dụng với Tạ Bạc.

Anh túm tóc cô, hôn cô lần nữa, hôn đi những giọt nước mắt của cô, trườn xuống cắm một quả dâu tây thật sâu vào hõm xương quai xanh của cô.

Lâm Dĩ Vi đau đớn siết chặt tay anh, làn da trên cánh tay anh căng cứng, một tầng mỏng, dính chặt vào cơ bắp rắn chắc, cô không thể bắt được bất cứ thứ gì.

"Tạ... Tạ Bạc..."

"Lâm Dĩ Vi, thứ tôi muốn không bao giờ không chiếm được, cũng không thích mặc cả, em cần chuẩn bị tinh thần là được."

Lúc anh vừa rút ra, Lâm Dĩ Vi đột nhiên túm lấy tay áo anh: "Anh không sợ bị Trì Tây Ngữ phát hiện sao? Nghe nói hai nhà các anh có ý định đính hôn, anh không sợ cô ấy biết anh là dạng người gì? Không sợ cô ấy hủy hôn sao?"

Tạ Bạc dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đột nhiên trên môi hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Thú vị, mềm không được, bây giờ lại cứng."

Nói xong, anh ta đưa tay ra nhéo cằm cô gái, độc địa nói: "Dĩ Dĩ, tôi sợ quá đi."

"..."

"Tôi không nói đùa đâu, Tạ Bạc, mối quan hệ của chúng ta bị bại lộ sẽ không tốt cho bất cứ ai. Anh không phải loại người như Trì Tây Thành, anh nên coi trọng danh tiếng của mình."

"Em còn quen biết Trì Tây Thành?"

Tạ Bạc nhạy cảm nhìn cô, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Tôi không quen biết anh ta, chỉ là anh ta nổi tiếng từ lâu rồi, ai không biết."

Trong mắt anh không còn nụ cười nữa, tay anh cũng tăng thêm lực, "Bảo bối, tránh xa hắn ra, chớ chọc họa hại thân."

"Tôi biết."

Anh buông tay, thuận tiện cởi mũ của cô.

"Anh làm gì vậy, trả lại cho tôi!"

"Em là học sinh tiểu học sao, còn đội chiếc mũ thế này."

Lâm Dĩ Vi bước tới giật lấy, nhưng Tạ Bạc lại lùi lại một bước, xoay chiếc mũ hình tròn màu vàng trong tay: "Cái này tặng cho tôi, tôi mua cho em cái tốt, thích nhãn hiệu nào?"

"Tạ Bạc, trả lại cho tôi! Tôi không muốn đồ của anh."

Lâm Gia đã mua chiếc mũ này cho cô hồi cấp hai ở một quán ven đường khi anh đưa cô đi chơi ở ngoại thành, còn nói cô trông giống chibi Maruko-chan.

Lâm Dĩ Vi đã đội chiếc mũ này từ khi còn nhỏ, dù người khác có nói nó trẻ con hay lỗi thời đến đâu thì cô cũng thích.

Trong hành lang, tiếng các nam sinh chơi bóng và cười đùa vang lên từ xa đến gần.

Cô hoảng sợ liếc nhìn anh, Tạ Bạc ném mũ đi, mở cặp ra để nó rơi vào trong, anh kéo khóa lại nói: "Dĩ Dĩ, nếu còn không đi, mối quan hệ của chúng ta sẽ không còn là bí mật nữa đâu."

Lâm Dĩ Vi nghiến răng nghiến lợi, biết chiếc mũ này sẽ không quay trở lại nên cô chỉ có thể quay người chạy ra khỏi phòng thay đồ.

Lê Độ cùng mấy người bạn bước vào phòng thay đồ nam, nhìn thấy Tạ Bạc đang nằm ở trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Bạc gia, anh ở chỗ này lười biếng, trận đấu suýt nữa thua."

Tạ Bạc lười trả lời.

Nhìn thấy trên mặt anh có một chiếc mũ nhỏ màu vàng, Lê Độ đưa tay chộp lấy: "Chiếc mũ này đáng yêu vậy."

Giọng nói đe dọa của Tạ Bạc vang lên----

"Chạm vào liền chặt tay cậu."

Anh ta nhanh chóng rút móng vuốt lại.

"Bạc gia, đây là... của con gái à?"

"Để ý như vậy."

"Em đây còn không phải quan tâm anh sao?" Lê Độ chưa từng thấy anh giữ đồ của con gái, cho dù đó là một món quà nhỏ của những cô gái trước đây, anh Tạ Bạc nhìn cũng không nhìn nhiều thêm một cái, không phá thì cũng ném đi.

Tạ Bạc cởi mũ, mở đôi mắt hoa đào quyến rũ lại ngả ngớn, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đi kiểm tra xem, gần đây xung quanh Trì Tây Thành có gương mặt mới nào không."

"Trì Tây Thành á?" Lê Độ cau mày, "Sao đột nhiên muốn kiểm tra hắn?"

"Đã bảo thì đi đi, nhiều chuyện vớ vẩn."

Lê Độ có chút lo lắng, nhìn chiếc mũ kia rồi lại nhìn anh: "Bạc gia, không phải anh muốn động vào Trì Tây Thành chứ, hai người vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, đừng vướng vào xung đột vì phụ nữ."

Đôi mắt sắc bén của Tạ Bạc liếc nhìn anh ta: "Cậu sai rồi, là nước giếng của hắn không phạm nước sông của tôi."

Không có ai mà Tạ Bạc anh không thể trêu vào.

...

Tối hôm sau, Lâm Dĩ Vi đang đọc sách trong ký túc xá, điện thoại trên bàn rung lên.

Bật màn hình lên, thấy cuộc gọi video của Tô An Địch.

Cô tắt tiếng, đặt điện thoại xuống.

Nửa tiếng sau, cô ta vẫn kiên trì gọi video.

Lâm Dĩ Vi quả thật phiền đến chết.

Cô đeo tai nghe vào, trả lời video: "Chuyện gì?"

Trong video, khuôn mặt của Tô An Địch đầy máu, cô ta khóc với Lâm Dĩ Vi: "Vi Vi, cứu em với."

Cô bị sốc: "Sao em thành ra thế này?"

"Vi Vi, em đang ở câu lạc bộ Bạch Nhân, chị đến nhanh đi, nếu chị không đến, họ sẽ đánh chết em!"

"Là ai?"

"Trì... Trì Tây Thành."

Trong khoảng thời gian này, Tô An Địch luôn cố gắng đưa cô đi chơi, dù là ca hát hay nhảy disco, Lâm Dĩ Vi đều từ chối.

Có lẽ vì Trì Tây Thành hối lộ không hiệu quả nên trực tiếp trở mặt.

"Chị mau đến đi Vi Vi, cứu em."

"Chị sẽ gọi cảnh sát cho em."

"Vô ích thôi, đừng gọi cảnh sát, nếu không cả gia đình chúng ta sẽ xong đời." Tô An Địch khàn giọng kêu lên, "Cầu xin chị, chỉ có chị mới có thể giúp em. Trì thiếu anh ta... anh ta chỉ muốn gặp chị thôi, chị cứu em đi."

Sắc mặt Lâm Dĩ Vi tối sầm: "Làm sao chị cứu em được, chị đến cũng không bảo toàn được chính mình."

Đột nhiên, màn hình video chuyển sang, trên màn hình hiện lên khuôn mặt tức giận của Trì Tây Thành: "Vi Vi."

Hắn cũng bắt chước cách gọi của Tô An Địch, gọi cô là "Vi Vi"----

"Cô đến, tôi cam đoan sẽ không động vào cô. Nếu cô không đến, thử xem, tôi chơi chết em gái cô."

Kinh nghiệm trưởng thành nhiều năm đã dạy cho Lâm Dĩ Vi rằng cô không thể đối đầu trực diện với những kẻ xấu xa này, cô chỉ có thể theo hẹn, tùy cơ ứng biến.

Tuy nhiên, khi Lâm Dĩ Vi đến phòng bao 307 của câu lạc bộ Bạch Nhân, cô nhận ra mọi thứ đều là sắp đặt.

Tô An Địch bình an vô sự ngồi trên sô pha, lau sạch nước cà chua đỏ tươi và phấn mắt bầm tím trên mặt, cười nói với Lâm Dĩ Vi: "Xin lỗi chị, em cũng không có cách nào, chị đã trốn em nửa tháng, em gọi chị thế nào cũng không ra, cho nên đành phải làm như vậy."

Trì Tây Thành chủ động đứng dậy, đối mặt với Lâm Dĩ Vi, mỉm cười nói: "Vi Vi, em đang tránh mặt tôi à?"

Không phải Lâm Dĩ Vi chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, trên mặt cô hiện lên nụ cười: "Làm sao có thể? Chỉ là kỳ khai giảng này tôi thực sự rất bận."

"Sớm đã nghe nói em học đại học Phỉ Các, chúng ta còn là bạn học, có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Đúng rồi, em gái tôi và em cùng khoa, có thể chiếu cố em nhiều hơn."

Lâm Dĩ Vi nghe vậy, liếc nhìn Tô An Địch, đoán cô ta đã hoàn toàn bán mình.

Trì Tây Thành kéo cô ngồi lên ghế sô pha, dùng tay che mu bàn tay của cô, "Chúng ta có rất nhiều cơ hội gặp nhau, em nhìn xem, em xóa tôi, quan hệ căng thẳng như vậy, sau này gặp nhau sẽ rất xấu hổ, nào, nói một chút xem, tại sao lại xóa tôi?"

Lâm Dĩ Vi rút tay lại, thầm nói cô không chỉ xóa anh ta mà còn xóa cả Tạ Bạc.

Trong lòng người ta đã có suy nghĩ, nhưng không hỏi.

Không thể nói ra lời trong lòng mình, Lâm Dĩ Vi dịu giọng, tức giận nói: "Anh còn nói, cô gái bên cạnh anh ở trường đua ngày hôm đó là ai?"

"Có sao?"

"Có! Chính mắt tôi nhìn thấy!" Lâm Dĩ Vi giả vờ tức giận, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, "Tôi đang nói trên nguyên tắc, nếu như anh không chia tay bạn gái cũ, tôi sẽ không ở bên cạnh anh."

Vân Huy ở bên cạnh quan sát sự tương tác giữa họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thầm nghĩ cô gái này... có chút thông minh.

Mặc dù Trì Tây Thành mỉm cười hỏi cô tại sao lại xóa WeChat, nhưng sự việc đó rõ ràng là khiến hắn tức giận, nếu trả lời không đàng hoàng, sợ là cô gái này sẽ chịu khổ.

Đêm đó Trì Tây Thành hoàn toàn không đến trường đua, Lâm Dĩ Vi tìm được một bậc thang cho Trì Tây Thành để hắn không bị mất mặt trước mặt mọi người.

Cô nói có, vậy chính là có.

Trì Tây Thành vội vàng hứa hẹn: "Được, theo nguyên tắc của em, chỉ cần em chịu làm bạn gái của tôi, tôi sẽ không động vào bất kỳ người phụ nữ nào ở bên ngoài, thế nào."

"Giữ lời đó nha!"

"Tôi đảm bảo."

Tô An Địch cảm thấy khó chịu.

Cô ta đã nhìn thấy Trì Tây Thành đáng sợ đến mức nào, con người khó đoán đến mức nào, chỉ cần bất đồng nhỏ nhất cũng sẽ động thủ.

Đối với Lâm Dĩ Vi... anh ta thật dịu dàng và dễ chịu.

Ánh mắt nhìn chị ta, là thực sự bị chị ta mê hoặc.

Chỉ sợ là sao trên trời, chỉ cần Lâm Dĩ Vi muốn, anh ta đều sẽ hái cho chị ta.

Người đẹp sẽ có tất cả mà không cần nỗ lực gì cả.

Trong lòng Tô An Địch đau nhức, ghen tị cứ quẩn quanh trong lòng cô ta như một con rắn độc.

Trì Tây Thành chăm chú nhìn Lâm Dĩ Vi.

Cô không trang điểm, làn da trắng sứ, đôi mắt long lanh, mái tóc dài óng mượt buông xõa tự nhiên trên thái dương, nốt ruồi đỏ chu sa trên trán là điểm nhấn hoàn hảo.

Cô tự nhiên mang theo cảm giác ham muốn, khiến hắn nhịn không được muốn hành hạ cô.

Trì Tây Thành nháy mắt với Vân Huy, Vân Huy lập tức hiểu ra, tóm lấy Tô An Địch rời khỏi phòng bao.

Tô An Địch nhìn lại Lâm Dĩ Vi lần cuối, ánh mắt Lâm Dĩ Vi dán chặt vào cô ta.

Lòng cô ta khẽ nhói nhưng vẫn đi theo Vân Huy ra khỏi cửa.

Được Trì Tây Thành coi trọng là may mắn của chị, người khác cầu... còn không được!

Tia sáng cuối cùng trong mắt Lâm Dĩ Vi cũng biến mất.

Trì Tây Thành dùng tăm xiên dưa đỏ đưa đến miệng cô: "Ăn trái cây đi."

Lâm Dĩ Vi đưa tay nhận lấy, nhưng Trì Tây Thành nhất quyết muốn đút cho cô, sau khi đôi môi đỏ mọng cắn một miếng dưa đỏ, Trì Tây Thành liền ném nửa miếng còn lại vào miệng hắn.

Trong lòng cô từng đợt ghê tởm.

Một lúc sau, có người mang đến những thứ như roi, còng tay, nến.

Những thứ này được đặt trên một chiếc khay mờ mờ tinh xảo, khiến da đầu Lâm Dĩ Vi tê dại.

Cuối cùng cô cũng hiểu lời cảnh báo của Tạ Bạc lúc đó không phải là cường điệu.

Trì Tây Thành thật sự có thể chơi chết cô.

Cô không thể ở lại, phải chạy trốn.

Lâm Dĩ Vi làm nũng nói: "Tôi không thích ở đây, có thể tìm chỗ khác được không?"

"Không tốt sao? Ở đây rộng rãi." Trì Tây Thành gấp không chờ nổi nói, "Nếu em không thích ở đây thì lần sau đổi."

Lâm Dĩ Vi nói nhanh: "Trì thiếu, tôi chưa bao giờ ở khách sạn năm sao."

Lời này nói ra có tác dụng.

Quả nhiên Trì Tây Thành dừng lại, nói: "Em muốn đi khách sạn năm sao?"

"Ừm, ước mơ của tôi luôn là được ở trong một khách sạn năm sao."

Hắn làm sao có thể không sẵn lòng thực hiện tâm nguyện nhỏ bé như vậy của cô gái tội nghiệp này, nhất là một người đàn ông như Trì Tây Thành đã quen bố thí.

Hắn đè xuống sóng triều cuồn cuộn trong lòng, vui vẻ nói: "Được, tôi sẽ thỏa mãn em."

Trì Tây Thành vòng tay ôm lấy Lâm Dĩ Vi, đưa cô ra khỏi câu lạc bộ Bạch Nhân, trên đường cái, ngay lúc Trì Tây Thành đang định gọi tài xế thì Lâm Dĩ Vi nhân cơ hội này bỏ chạy.

Trì Tây Thành mắng một tiếng, vội vàng đuổi theo: "Dám chạy, mày chán sống?"

Khiến hắn đuổi theo người khác trên đường thật là không còn mặt mũi, tối nay nhất định sẽ gϊếŧ chết cô!

"Con khốn, lại chạy nữa ông đây xử đẹp mày!"

Máu Lâm Dĩ Vi chảy ngược khắp cơ thể, trái tim "thình thịch" gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực, hai chân trở nên yếu ớt.

Không, không thể yếu! Cô phải chạy! Phải thoát khỏi!

Lâm Dĩ Vi vừa chạy vừa đón taxi, nhưng lúc này đã là nửa đêm, taxi rất ít, cho dù có cũng không dám dừng lại khi nhìn thấy một cuộc rượt đuổi như vậy, sợ gặp rắc rối.

Không chỉ Trì Tây Thành đuổi theo cô mà còn có vài vệ sĩ của hắn đuổi theo cô trên con đường vắng.

Lâm Dĩ Vi thở hổn hển, không thể chạy được nữa, cúi người đứng ở ngã tư, hơi thở trở nên khàn khàn.

"Chạy không được nữa chứ gì." Mấy người đuổi theo, bốn phía vây quanh, Trì Tây Thành thở hổn hển nói: "Đêm nay tao nhất định phải cho mày chết một lần!"

Đột nhiên, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lao ra khỏi màn đêm, theo sau là tiếng phanh gấp chói tai, dừng ngay trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Tạ Bạc, giống như một vị thần giáng thế trong đêm.

Đôi mắt sắc như dao của anh liếc nhìn cô, đôi môi mỏng hé ra----

"Lên xe."