Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 43

Chương 43: Mĩ nam dưới trăng
Nguyệt hắc phong cao đương nhiên là một đêm lí tưởng để gϊếŧ người, thế mà tối nay trăng tròn như vậy, sáng sủa như vậy, mà vẫn có người muốn tác quai tác quái.

Nửa đêm canh ba, hai bóng người “nhẹ nhàng” bay đến Thẩm Phương Viện. Bởi vì xung quanh Thẩm Phương Viện không có thủ vệ, hai kẻ kia liền dễ dàng tiến tới trước cửa phòng Bạch Mạn Điệp, từ trong tay áo lấy ra một ống trúc dài khoảng bảy tấc, chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, đưa ống trúc vào, một màn sương trắng từ ống trúc phả ra, bay thẳng đến người nằm trên giường.

Người kia tựa hồ chẳng hay nguy hiểm đang tới gần, vẫn ngủ say sưa. Khóe miệng nàng vẽ ra một tia cười như không cười, khói trắng nhẹ nhàng bay vào mũi nàng, thật lâu không tan.

Khẳng định Bạch Mạn Điệp thật sự đang ngủ, một trong hai kẻ kia khiêng nàng lên vai, biến mất trong đêm tối.

Trong một ngôi miếu đổ nát ngoại thành, đang trình diễn một màn rất hay.

“Tiểu mĩ nhân, mau tỉnh lại đi.” Không cần nghĩ cũng biết, thanh âm dâʍ đãиɠ không chịu được, hai con ngươi đã nhanh chóng muốn rớt ra, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp nhắm hờ của Bạch Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp mãnh liệt mở mắt ra, “Các ngươi là ai?” Nàng kinh hãi nhìn hai hắc y nhân, dĩ nhiên, là nàng làm bộ, lấy võ công của nàng, làm gì phải sợ ai nữa. Đừng nói là hai kẻ nhỏ xíu hại dân hại nước, hay đối mặt với giang dương đại đạo (cường đạo, trộm cướp), nàng cũng chẳng cần phải sợ.

Hắc y nhân A cất tiếng cười to, “Chúng ta là ai hả? Là người sẽ chơi đùa với ngươi.”

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao bắt ta tới đây?” Lại tiếp tục lùi về, lùi tới góc tường.

Hắc y B cười to, “Haha, tiểu mĩ nhân, nói cho ngươi biết. Lâm Thúy Uyển tiếu thư muốn chúng ta gϊếŧ ngươi, nhìn ngươi cũng không tệ lắm, trước tiên hầu bọn ta vui vẻ một chút đã.” Tài bảo (vàng bạc), mĩ nhân đều có, vụ làm ăn này. Rốt cuộc có đáng giá hay không? Bọn họ tự dưng đều biết.

Đôi mắt của Bạch Mạn Điệp bị phủ kín bởi một tầng sương, “Chỉ có mỗi Lâm Thúy Uyển thôi sao?”

“Không thì ngươi nghĩ là ai? Ngươi đoạt vị trí Kim phu nhân của nàng, nàng đương nhiên phải diệt trừ ngươi.” Hắc y nhân A tới gần nàng, xoa xoa tay, “Hầu hạ chúng ta cho tốt, có lẽ còn giữ được cho ngươi một mạng.” Hắn vươn móng vuốt sói, muốn chạm tới khuôn mặt Bạch Mạn Điệp. Bạch Mạn Điệp cười lạnh một tiếng, một tát đánh vào khuôn mặt hắn. Một chưởng này mang theo nội lực, hắn lui ra phía sau vài bước, té nhào xuống đất.

Hắc y nhân A bụm mặt, “Xú nữ nhân, không biết tốt xấu.” Lòng hắn cũng có vài phần sợ hãi, nữ nhân này khí lực quá lớn, không phải là gia luyện chứ?

Hắc y nhân B nâng hắc y nhân A dậy, xông lên một cách hung ác, “Mẹ nó, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.”

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, lấy ra một cây trâm, “Tặng các ngươi.”

“Đây là cái gì?” Hắc y nhân B cúi đầu một cái, sợ hãi cực độ, “Ngươi… ngươi là…” Vô Ảnh La Sát? Chỉ là một tiểu nha đầu, có thể là nàng sao?

Bạch Mạn Điệp vỗ vỗ tay đứng lên, “Hai vị, vụ việc này còn kẻ nào tham gia nữa.” Nàng cũng không muốn lạm sát người vô tội, chỉ dọa người mà thôi.

Hắc y nhân A giật nhẹ hắc y nhân B đang run cầm cập, “Ngươi run cái gì?” Hắn cũng thấy rõ cây trâm đó.

Nói đến Vô Ảnh La Sát thủ đoạn độc ác, ai mà không biết. Chọc tới nàng, tốt nhất là mua sẵn quan tài đi.

Hắc y nhân B run lên một trận, không thốt lên được câu nào.

“Đồ vô dụng.” Hắc y nhân A đi một bước tới gần Bạch Mạn Điệp, “Đủ mạnh mẽ, ta thích.” Cũng không sợ cay quá tự làm bị mình thương.

Bạch Mạn Điệp phỉ ra một ngụm, “Bệnh thần kinh.” Đúng là không có kiến thức, đến trâm của nàng mà cũng nhận không ra.

Hắc y nhân A không thèm để ý tới nàng, cười dâʍ đãиɠ nói, “Tiểu cô nương, ta tới đây.” Vừa nói xong liền bổ nhào về phía Bạch Mạn Điệp. Đúng là một đại mĩ nhân, không biết tư vị thế nào.

Bạch Mạn Điệp vừa định ra tay, bên tai đã truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết, hắc y nhân A mở to hai mắt, ngã thẳng lên người nàng, nàng chán ghét đẩy ra, thuận chân đá cho một cước. Sau đó, hắc y nhân B cũng ngã xuống, đôi mắt trợn trừng, nhất định là chết không nhắm mắt. Ai lại ra tay hạ thủ nhìn không ra sơ hở, khó trách bọn chúng chết không nhắm mắt.

Bạch Mạn Điệp nghi hoặc, là ai cứu nàng? Nàng liếc nhìn ra ngoài, ngồi chồm hổm trên mặt, kiểm tra thương thế của bọn chúng. Hai người đều bị một luồng khí cực mạnh xuyên qua yết hầu mà chết, vết thương thẳng thành một đường tinh tế, có thể thấy được là do một loại ám khí cực nhỏ gây nên. Tốc độ của hắn không thể nhanh như vậy, nàng thậm chí còn không nghe được âm thanh, hắn rốt cuộc là ai đây?

Hắn sử dụng ám khí, đó là vật gì?

Bạch Mạn Điệp đứng dậy, ánh mắt chợt lóe lên. Trên cây cột cũ nát có cắm hai chiếc lá, hai chiếc lá đều được cắm sâu vào. Nàng thấy lá cây đâm sâu như vậy, kĩ thuật dùng ám khí cùng với nội lực thật sự lợi hại.

Phóng lá cây, đạt đến đỉnh cao của cảnh giới võ thuật. Bạch Mạn Điệp bắt lấy lá cây, xe vào giữa ngón tay, là ai cứu nàng? Là địch? Hay bạn? Nếu là địch nhân, sợ rằng khó đối phó.

“Cô nương chính là đang tìm tại hạ?” Một thanh âm trầm thấp, giống y như vị rượu nguyên chất.

Nương theo ánh trăng cười khẽ, một tuấn mĩ nam nhân phiêu dật đã đứng trước cửa. Hắn một thân nguyệt sắc, dưới ánh trăng, càng hiểu một vẻ đẹp mông lung.

Hai con ngươi thâm thúy bí hiểm, như bảo thạch lấp lánh chiếu sáng. Mũi ưng thẳng mà cao, bạc môi cong hoàn mĩ. Bề ngoài tuấn mĩ không chút tì vết, bất luận là với nữ nhân loại gì, cũng có mười phần mị lực. (TN: Chẹp, huynh này là Đoạn Tiêu, về sau lấy Vân tứ tiểu thư của Vô Tranh sơn trang, từ đại ca xuống chức làm tứ muội phu của Bạch tỷ, ai muốn biết thêm mời đi đọc Tuyệt thế mị phu nhân ) Trời đất ơi, hắn là người sao? Thiên hạ sao lại có nam nhân đẹp như vậy? Quân Tùy Phong được xưng là võ lâm đệ nhất mĩ nam, so với hắn, vẫn là còn kém. Tuấn mĩ vô song không đủ để hình dung hắn, quả thực chỉ có thể dùng mĩ lệ để hình dung. Hắn xinh đẹp như vậy, đẹp mà tà khí, nhìn qua còn tưởng là nữ tử.

Nam nhân có thể đẹp vậy sao? Có khi nào là nữ cải nam trang không? Rất có thể à. Ắc, xem qua nhiều người trung lập ăn mặc, mắt nàng không kém như vậy, mĩ nam này tuyệt đối là nam nhân. Nam nhân sao lại đẹp đến vậy, thực sự là chuyện hiếm. Nếu không phải nàng là hoa đã có chủ, thật muốn phao hắn.

Bạch Mạn Điệp vội vã hoàn hồn, tận lực để chính mình không được ra vẻ quá ngu ngốc. “Ngươi giúp ta sao?”

Hắn nhoẻn miệng cười, “Xem ra ta đã làm một chuyện dư thừa.” Hắn vốn tưởng gặp cường đạo ức hϊếp con gái nhà lành, nên mới vội ra tay trợ giúp. Hắn vừa định hiện thân, thì thấy nàng kiểm tra thương thế của bọn chúng. Theo cử chỉ thần thái của nàng, không phải là một thiếu nữ tử.

“Cảm tạ các hạ ra tay tương trợ.” Mặc dù nàng không cần.

Người luyện võ bất luận chuyện gì, giác quan cũng linh mẫn (nhạy bén) hơn người bình thường, nàng tuy không trực tiếp sử dụng nội lực, nhưng nội lực nàng thâm hậu đã là chuyện không thay đổi được. Từ lúc hai tên kia bước vào sân, nàng đã nhận ra rồi. Nàng diễn một màn mệt nhọc phối hợp với bọn chúng, chủ yếu muốn hỏi ra chủ mưu là ai. Là Huyền Vũ sơn trang? Hay Thanh Thủy sơn trang? Đáng tiếc là nàng đoán nhầm, không phải chúng, mà là tiểu lão bà của Đông Phương Vũ. (TN: Chẹp, tên còn không biết sao gọi là tiểu lão bà của Đông Phương huynh được )

“Không cần khách khí.” Mĩ nam mỉm cười tới bên cạnh nàng, ngồi trên đống cỏ khô.

Bạch Mạn Điệp liếc nhẹ hai cái xác đang nằm trên mặt đất, “Đi chỗ khác được không?” Nàng không có thói quen cùng người chết qua đêm.

Mĩ nam cười đến tà mị, “Có mĩ nhân mời, ta đương nhiên cam tâm tình nguyện phụng bồi mĩ nhân.”

Đi khỏi ngôi miếu đổ nát, hai người cùng nhau đi dưới ánh trăng. Cùng một mĩ nam chậm rãi đi dưới trăng? Nhất định tức chết Đông Phương Vũ. (TN: Chẹp, sắp có người ăn dấm chua rồi, há há )

“Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi tên ngươi.”

Mỹ nam trầm mặc một hồi, “Đoạn Tiêu.” Đây là lần đầu tên hắn đem tên nói cho người ngoài biết. Không hiểu vì sao, hắn đối với nữ hài tử này rất có hảo cảm.

“Đoạn Tiêu? Tên rất hay.” Nàng liếc nhìn Đoạn Tiêu một cái, “Ta là Bạch Mạn Điệp, ngươi có thể gọi ta tiểu Điệp.”

Đoạn Tiêu mỉm cười, “Bạch cô nương, cô nương nửa đêm cùng một nam tử đi tản bộ, không sợ tự hủy danh tiết của mình à?”

Bạch Mạn Điệp cười châm chọc, “Thanh dã tự thanh, danh tiết, ha, Bạch Mạn Điệp ta chưa bao giờ coi trọng những thứ đó. Thế nhân đều coi trọng lễ giáo thế tục, nhưng mấy thứ kia trong mắt ta chỉ bằng… không khí.” Danh tiếng của nàng vốn đã đủ lạm dụng rồi, lạm thêm một chút cũng có sao?

“Ha ha, Bạch cô nương quả nhiên sảng khoái.” Quả là một kì nữ, tính cách ngược ngạo cùng Đoạn Tiêu hắn giống nhau.

“Chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Nếu như là chính nhân quân tử, sẽ không cùng nữ tử như ta đêm hôm khuya khoắt đi dạo ở nơi hoang vu này. Tục ngữ nói cô nam quả nữ, lúc nhất thời” Bạch Mạn Điệp cười đến khả nghi, “củi khô bốc cháy.”

“Bạch cô nương, cô nương thật sự không sợ ta làm thế với cô nương sao?” (TN: Huynh dám ?) Cùng nàng nói chuyện phiếm, tâm tình Đoạn tiêu rất tốt. Quả thật không giống với nữ tử thông thường, loại chuyện này cũng có thể nói ra miệng.

“Sợ, nhưng ta tin tưởng ngươi là người tốt.” Có thể xem là duyên phận, nàng có lí do tin tưởng hắn.

Đoạn Tiêu trước sau vẫn cứ cười cười, “Bạch cô nương, cô cũng là người trong giang hồ sao?” Chỉ cần gặp mĩ nữ, trước nay hắn luôn thích động tay động chân. Nhưng đối mặt với vẻ hồn nhiên ngay thẳng của Bạch Mạn Điệp, hắn một chút tư tâm cũng không có, thầm nghĩ cùng nàng đơn thuần kết giao bằng hữu.

“Ừ, còn ngươi? Ngoại trừ biết ngươi gọi Đoạn Tiêu, ta cái gì cũng không biết.” Y phục của hắn nhìn rất đáng giá, có phải công tử của thế gia nào đó không?

“Sau này sẽ biết.” Đoạn Tiêu cũng không nói thẳng.

“Mỗi người đều có một bí mật, ta không truy hỏi ngươi nữa. Được rồi nếu như ngươi không chê, ta có thể gọi ngươi một tiếng đại ca.” Võ công của hắn rất lợi hại, có một đại ca như thế, muốn ngang tàng thế nào cũng được.

Đoạn Tiêu do dự một chút, có phải quá sơ sài không, dù sao hai người cũng chỉ mới quen.

Bạch Mạn Điệp lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, “Đại ca, ngươi ghét bỏ ta sao?”

Đoạn Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, “Có thể có một muội muội xinh đẹp thế này, ta cảm thấy rất vinh hạnh.”

Bạch Mạn Điệp cười ngọt ngào, “Thật không? Vậy ta không khách khí.” Trong lòng nàng bồi thêm một câu, vậy nếu ta gặp rắc rối ngươi giúp ta giải quyết.

“Thật.” Dám nhận loại muội muội thế này, ngươi chờ gặp xui xẻo.

“Đoạn đại ca, có lẽ ta hơi trơ trẽn, nhưng ta cảm thấy rất có duyên với ngươi. Nhà ta chính là Thương Mang sơn trang, phu quân ta họ Kim, sau này có thể đến đó tìm ta.”

“Phu quân ngươi là Kim lão bản?”

“Đúng vậy, tối nay có một tiểu thϊếp sai người tới gϊếŧ ta. Mẹ nó, nam nhân dựa vào cái gì được tam thê tứ thϊếp, đối với nữ nhân bọn ta thật sự là siêu cấp bất công. Nếu ta không ngại phiền phức, cũng tìm ba bốn người.”

Nhìn nàng tức giận, ngữ khí kinh người, Đoạn Tiêu càng cảm thấy nàng rất thú vị, trêu chọc nói, “Có tính cả ta luôn không.”

Bạch Mạn Điệp nửa đùa, “Đoạn đại ca, ta biết huynh rất khả ái, rất đẹp trai, rất không giống người thường, nhưng ngươi ngàn vận lần đừng thích ta nha. Ngươi đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều nữ nhân theo đuổi, ta không biết làm kẻ thù chung của mọi người.” Nghĩ tới việc vì Phương Chấn Hiên mà rước tới một đống phiền toái, nàng nhịn không được tức giận, nam nhân cũng có thể là họa thủy.

Đoạn Tiêu cất tiếng cười to, “Tiểu Điệp ngươi yên tâm, ta sẽ không thích muội đâu, ta chỉ đối xử với ngươi như muội muội.” Thật không ngờ nữ nhân này thẳng thắn đến vậy. Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu nữ nhân, nhưng những nữ nhân đó hoàn toàn chỉ là ‘đòi hỏi’, không có ai có thể cùng hắn tâm tình. Có một muội muội thế này, quả là lựa chọn không tồi.

Bạch Mạn Điệp như trút được một gánh nặng, “Vậy là tốt rồi.” Nàng le lưỡi, “Huynh nhất định nghĩ ta không biết xấu hổ đúng không? Kỳ thật ta rất không may, cũng bởi vì bị một nam nhân rất tuấn mĩ chung tình, ta phải đắc tội với rất nhiều người, rất nhiều người muốn ám sát ta, khiến ta kinh hồn bạt vía.” (TN: Ồ! Thế à? Tỉ cũng biết sợ hả ?)

Trên môi Đoạn Tiêu lộ ra ý cười càng sâu, “Muội yên tâm, ta chỉ xem ngươi như muội muội.” Tuy rằng mới nói chuyện với nhau vài câu, thế nhưng hắn phải thừa nhận nàng không giống người bình thường. Một nữ tử hồn nhiên khả ái như vậy, thật sự khiến người ta yêu mến.

“Đoạn đại ca, ta vĩnh viễn luôn là muội tử của huynh, nếu có ai khi dễ ta, ngươi nhất định phải giúp đó.” Xem đi, nàng gian trá vậy đó, đây mới là mục đích chân chính của nàng.

“Được.”

“Đoạn đại ca, huynh nghỉ ngơi ở đâu đây?” Theo nàng quan sát, Đoạn Tiêu cũng không phải người bình thường, đây cũng là nguyên nhân nàng muốn cùng hắn kết bái.

“Sau này nói muội nghe.”

“Được rồi, trời không còn sớm nữa, hai chúng ta không định ở đây cho tới hừng đông chứ? Nếu ngươi không chê, thỉnh đến Thương Mang sơn trang làm khách.”

“Hảo ý của muội ta xin nhận, Đoạn đại ca có chuyện quan trọng trong người, ngày khác sẽ tới quý phủ bái phỏng.”

“Huynh đã có chuyện quan trọng phải làm, ta thực sự không nên giữ nữa. Nhớ kĩ nha, ta là Bạch Mạn Điệp, đến Thương Mang sơn trang tìm ta. Nếu ta không có ở đó, cứ tìm Thiên Cơ các truyền thư cho ta.”

“Cần ta tiễn muội một đoạn không?” Khuya khoắt thế này, một nữ hài tử thực sự rất không an toàn.

Bạch Mạn Điệp le lưỡi, “Không cần?” Người có thể uy hϊếp được nàng hiện giờ vẫn chưa xuất thế đâu.

“Ngày sau gặp lại.” Không biết có ngày tái kiến hay không. Đoạn Tiêu hắn luôn luôn không bận lòng vì nữ tử, không biết Bạch Mạn Điệp có phải người đầu tiên vào được nội tâm của hắn hay không?

Nàng ngây thơ cười cười, “Đoạn đại ca, huynh nhất định phải tới gặp ta.”

Đoạn tiêu gật đầu, “Một lời đã hứa.”

”Tốt, một lời đã hứa. Ta thường không ở nhà, tìm không được thì bảo Thiên Cơ các chủ, chúng ta là bằng hữu.” Nàng quanh năm đều lưu lạc bên ngoài, thật sự rất khó tìm.

Đoạn Tiêu mỉm cười, “Đã biết, muội đi đi.”

”Tái kiến?” Bạch Mạn Điệp phất tay, xoay người lại, dần dần biến mất trong đêm đen.

Hai người hoàn toàn không chú ý, có một đôi mắt, nhìn chằm chằm mọi cử động của hai người. (TN: Rồi, xong phim ! Ta hiện tại đang một bộ dáng vui vẻ khi thấy người ta gặp họa )

Bạch Mạn Điệp trở lại Thương Mang sơn trang, trời đã gần sáng. Trước tiên nên ngủ một giấc, sau đó sẽ tìm Lâm Thúy Uyển kia tính sổ.

Nàng vừa đẩy cửa ra, ngây cả người, Đông Phương Vũ cư nhiên lại ở trong phòng của nàng.

“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng nghi hoặc, hắn đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, tới đây làm gì?

“Nàng mới đi đâu?” Đông Phương Vũ ngữ khí tựa hồ rất bình thản, nhưng trong đó lại hòa lẫn chút tức giận không thể buông tha.

Bạch Mạn Điệp hai mắt trợn trắng, “Ngươi thế nào? Uống lộn thuốc hả, đã hơn nửa đêm rồi, còn muốn tới phòng ta diễu võ dương oai.” Đồ vô lý.

“Nàng mới đi đâu.” Đông Phương Vũ giận dữ truy vấn.

“Ta…ta đi đâu cần phải báo với ngươi sao?” Nàng cũng không phải phạm nhân của hắn.

Đông Phương Vũ cười nhạt, lạnh lùng liếc nàng, “Nàng đương nhiên không hi vọng ta biết, nàng đương nhiên không dám nói ta biết, nàng đương nhiên không dám nói ta biết nàng nửa đêm đi gặp nam nhân khác.”

Bạch Mạn Điệp ngây cả người, nỗ lực khôi phục tinh thần. Hắn thấy sao? Có phải hiểu lầm gì rồi không? “Ngươi nghe ta nói, ta cùng Đoạn đại ca căn bản không có gì.”

”Đoạn đại ca, gọi thân thiết quá.” Đông Phương Vũ càng thêm tức giận.

Bạch Mạn Điệp liếc hắn một cái, “Ngươi vô lý.” Đúng là điên mà, chẳng lẽ không cho phép nàng kết giao bằng hữu hay sao? Chuyên chế, bá đạo, ích kỉ.

“Ta vô lý? Nàng nửa đêm đi dạo với một nam nhân khác nơi ngoại ô hoang vắng, vừa nói vừa cười, nàng còn cho là ta vô lý. Bạch Mạn Điệp, nàng không tuân thủ nữ tắc.” Bất luận là trượng phu thế nào, cũng không chịu đựng được thê tử của mình nửa đêm ở cùng nam nhân khác.

Hắn nửa đêm ngủ không được, đã quen tới ngoại ô đi dạo một chút. Nhưng lại thấy lão bà của hắn cùng một nam nhân khác đi dạo dưới trăng, có nói có cười, sau đó lại lưu luyến không rời cáo biệt. Lúc đó hắn quả thực giận tới cực điểm, muốn đem nam nhân đó ra gϊếŧ chết. (TN: Được mới nói nghe)

Quen nhau lâu như vậy, nàng chưa từng bồi hắn đi tản bộ, càng không cùng nhau ngắm trăng, hắn thật sự rất đố kị nam nhân đó.

“Ta cũng không còn cách nào nói với ngươi, ta bị người ta bắt cóc, Đoạn đại ca đi ngang qua cứu ta. Chúng ta tới hôm nay mới quen biết, ngươi nói chúng ta lúc đó sẽ có cái gì?”

Đông Phương Vũ cười càng lạnh hơn, “Lấy võ công của nàng, ai có thể bắt nàng được?” Khinh công của nàng có thể ví là thiên hạ đệ nhất, võ công cũng xuất thần nhập hóa, người có thể bắt nàng sợ rằng vẫn chưa sinh ra.

“Đi hỏi tiểu thϊếp Lâm Thúy Uyển của ngươi, hai tên kia nói do nàng sai tới.”

Đông Phương Vũ mê man, “Lâm Thúy Uyển là ai?” (TN: Muội bó chiếu với huynh ) Tên nghe quen quen, tiểu thϊếp của hắn? Chính hắn có biết hay không?

Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, “Ngươi đừng giả bộ với ta, tiểu thϊếp của ngươi a. Nói tới việc này, ta cũng muốn cùng ngươi tính sổ, ngươi cư nhiên có tới chín tiểu lão bà, lại dám lừa gạt ta. Vậy thì ta cùng Đoạn đại ca có gì thì sao chứ? Ngươi được phép có chín tiểu thϊếp, ta không được tìm một Đoạn đại ca sao?” Nói đến chuyện này, ngữ khí nàng càng trở nên bực bội.

Mấy cái khác thì Đông Phương Vũ hoàn toàn không nghe thấy, nhưng câu ‘Vậy thì ta cùng Đoạn đại ca có gì thì sao chứ?” lại nghe rất rõ ràng (TN: Sặc, thôi rồi lượm ơi! ), nói như vậy nàng cùng gã họ Đoạn kia… Đông Phương Vũ tức giận, “Nàng cùng gã họ Đoạn kia…”

“Đúng vậy đúng vậy, ta cùng hắn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, thì đã sao? Xin hỏi Đông Phương công tử, ta là lão bà được ngươi cưới hỏi đàng hoàng sao? (TN: Ý, thế người bái thiên địa với huynh ấy không phải tỷ à ?) Ngươi đừng quên, chúng ta không có bái thiên địa, tất cả đều là ngươi tự làm theo ý mình thôi.”

“Nàng là nữ nhân của ta.” Không cho phép người khác có quyền mơ tưởng.

Bạch Mạn Điệp không cam lòng tỏ ra yếu thế liền rống lại, “Đúng vậy, là nữ nhân của ngươi, nữ nhân bị ngươi cường bạo. Nếu không phải ta quá thiện lương, ngươi còn sống tới bây giờ sao, ta đã sớm gϊếŧ ngươi rồi.”

“Bạch Mạn Điệp, ta thừa nhận chuyện đó là ta sai. Nàng là nữ nhân của ta, không thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt.” Một tên Phương Chấn Hiên, lại thêm một kẻ họ Đoạn, tình địch của hắn quả thật không ít.

Bạch Mạn Điệp nổi trận lôi đình, “Ngươi hết thuốc chữa. Ta bị bắt vì ta tương kế tựu kế, muốn tra ra kẻ định hại ta. Đoạn đại ca vô tình đi ngang, tưởng ta không có võ công, ra tay tương trợ. Trong ngôi miếu đổ nát có đến hai thi thể, ta không muốn đứng ở trong đó, nên mới tùy tiện ra ngoài một lát, thuận tiện hướng hắn nói lời cảm tạ, ngươi tin hay không. Đi ra ngoài, ta muốn ngủ.” Hắn cư nhiên không tín nhiệm nàng, làm nàng quá thất vọng rồi. Hai người yêu nhau, tin tưởng chính là điều kiện căn bản, tình yêu của hai người lúc đó, kể cả điều căn bản cũng không có. Nàng cảm thấy tình cảm của hai người tựa như nền móng không vững chắc của một ngôi nhà lầu, nguy hiểm tùy thời sập xuống.

Bạch Mạn Điệp một hơi hùng hồn, bộ dáng nổi trận lôi đình, khiến Đông Phương Vũ cũng dịu đi vài phần, “Đây là nhà của ta.” Có lẽ hắn thật sự đã hiểu lầm gì đó.

Bạch Mạn Điệp tới bên cửa, chỉ tay ra bên ngoài, “Biến, ngày mai ta đến Thiên Cơ các, không muốn ở lại cùng ngươi. Đừng tưởng rằng ta rời khỏi Thương Mang sơn trang thì không còn nơi nào để đi nữa, ngươi đã quá coi thường Bạch Mạn Điệp ta rồi, gặp phải ngươi, ta quả là xui xẻo tám kiếp.”

“Tiểu Điệp, nàng giải thích rõ ràng.”

Bạch Mạn Điệp không nói gì nữa mà tống hắn ra khỏi cửa, thuận tay đóng cửa lại. Nàng đóng cửa quá nhanh, không biết có hay không làm đập bể mũi Đông Phương Vũ.