Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 37: Bươm bướm và người yêu

Triệu Hành không ngờ có một ngày mình bị quái vật nuốt vào bụng, càng không ngờ mình vẫn còn sống.

Trong lúc hoảng loạn hắn làm rơi mất đèn pin, cũng không thấy súng đâu, Triệu Hành sờ soạng trong bóng tối, sau đó chạm phải một “vách tường” ấm áp.

Đây là dạ dày của quái vật à? Hay mộng cảnh? Quái dị thật!

Đầu óc Triệu Hành rối bời, tay chân cũng trật vuột. Hắn móc con dao găm sắc bén từ thắt lưng, dùng sức đâm vào ‘vách tường’ khiến máu tươi bắn tung tóe, dính đầy mặt nạ trong suốt.

Mẹ nó, tởm vl!

Triệu Hành chưa từng trải qua chuyện thế này bao giờ, tuy đồ bảo hộ che kín mít nhưng hắn vẫn thấy cả người mình dính nhớp. Hắn cố nén cơn muốn ói mà giơ tay lau mặt nạ phòng hộ, sau đó thọc sâu vào miệng vết thương y hệt như cắt gỗ, từ từ cắt lên phía trên, mặc cho quái vật đang điên cuồng giãy giụa.

Mẹ kiếp, nếu thoát được trận này, hắn có chuyện khoe mẽ cả đời luôn!

“Xì!”

Tiếng rọc da thịt bỗng nhẹ bớt, khi cắt tới chỗ nào đó thì đường dao cũng lưu loát và nhanh hơn.

Triệu Hành hơi ngừng, cười nhẹ nhõm.

Đâm xuyên qua rồi!

Triệu Hành càng dùng sức, nắm chặt dao găm rọc thẳng xuống. Âm thanh da thịt bị xé rách đi kèm tiếng gào rống của quái vật, sau đó tiếng la nhỏ dần mà tiếng xé da thịt thì lớn hơn. Triệu Hành gồng tách mớ máu thịt da gân dính nhớp, trông thấy tia sáng loe lóe.

Xuyên qua khe hở, Triệu Hành nhìn mặt trời đang dần mọc lên từ phía đông, xán lạn rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Hắn quan sát bên ngoài, bỗng hơi bối rối.

Đây là sự thật sao? Hay là ảo giác của hắn?

Hắn chỉ bằng một con dao găm, trong vòng một ngày một đêm mà gϊếŧ chết quái vật, tự cứu lấy mình sao? Mọi chuyện lúc này không phải hồi quang phản chiếu đấy chứ?

Giống như ánh sáng và hy vọng của cô bé bán diêm ấy.

Trong lúc hoảng hốt, hắn bỗng thấy cái khe hở mà mình gồng chín trâu mười bò mới xé ra được, đang bắt đầu khép lại!

Không!!!

Triệu Hành vội buông dao găm, hai tay banh khe hở thò cả cánh tay ra ngoài, cắn răng xé rách nó.

Mẹ nó! Không được dính lại!

Dù trong mộng hay tưởng tượng thì hắn cũng phải ra ngoài! Bằng không phí mẹ hết thời gian ngồi rọc da xé thịt à? Khe hở thình lình trở nên xốp mềm, Triệu Hành xé nó như xé khăn trải bàn, cứ thế dùng tay không mà xé rách bụng quái vật!

Sau đó, hắn như tắm máu mà chui khỏi bụng nó.

Quái vật khổng lồ ngã trên đất, máu tươi nhuộm đỏ hoa cỏ xung quanh như dòng sông máu. Triệu Hành đứng cạnh dòng sông, cố gắng vẩy bớt máu trên người rồi ngẩng đầu nhìn.

Trong vườn hoa bất tận có chiếc giường hoa được thắt bằng dây leo, một cô gái xinh đẹp nằm trên giường hoa đưa lưng về phía hắn. Tai phải Triệu Hành nóng bừng, hắn nghe thấy tiếng nỉ non của cô gái, có lẽ là tiếng khóc nức nở trong giấc mộng.

“… Tôi biết, tôi biết chẳng ai cứu tôi ra ngoài mà.”

Triệu Hành quay đầu nhìn quái vật bị mình gϊếŧ chết, thấy nó cao chừng 5m.

Sương mù tan đi, thế giới chân thật cũng xuất hiện, những điều bất hợp lý cũng có lời giải thích.

Vì sao một con quái vật 5m có thể chạy ra từ cánh cửa cao 2m? Còn nuốt trọn một thanh niên cao 1m87 như hắn?

Vì sao quái vật đao thương bất nhập, cả lựu đạn cũng không xi nhê lại bị một con dao găm tiễn vong? Vì sao người bình thường như Triệu Hành bị quái vật nuốt vào bụng nhưng không chết, còn có thể tự cứu sống mình?

Bởi vì tất cả đều là ảo cảnh.

Ảo cảnh trong thế giới của cô gái tộc hoa linh kia. Cô ấy bị nhốt trong ảo cảnh của chính mình, đinh ninh rằng chẳng ai có thể cứu mình ra ngoài. Mà ban nãy Triệu Hành bất chấp hết thảy để tìm đường sống, chính giây phút ấy, người điều khiển ảo cảnh trở thành Triệu Hành.

Lòng Triệu Hành thoáng nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn mặt trời mọc ở đằng đông. Bộ đồ phòng hộ nhỏ máu tí tách, càng tôn thêm vẻ ngầu lòi của hắn. Triệu Hành xoay người, ba phút sau tìm được hồ nước sạch. Hắn nhảy xuống rửa máu me dính trên quần áo, nhặt dao găm, súng và những vũ khí khác rồi bước vào cảnh cửa màu đỏ thẫm kia.

Theo lẽ thường Triệu Hành nên gọi cô gái kia tỉnh dậy, nói cô ta biết đây chỉ là ảo cảnh, cổ vũ cô ta cứu vớt bản thân, phá vỡ mộng cảnh giam giữ mình bấy lâu để bước ra ngoài đời thực.

Có điều Triệu Hành không làm vậy.

Dẹp mẹ đi, hôm qua cô ta chả ư hử gì đã thả quái vật khiến hắn suýt bay màu. Giờ cô ta còn nằm khóc trong mộng, kể lể không ai cứu mình.

Triệu Hành sao dám tin thứ đồng đội heo đó thêm nữa?

Thế giới sau cánh cửa khá giống trong tưởng tượng của Triệu Hành. Đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt, tối tăm âm u và lạnh lẽo. Trước mặt hắn là con đường núi uốn lượn, cuối đường là lâu dài hắc ám quỷ dị.

Triệu Hành rút ra một thứ như chuôi kiếm, ấn cái nút, một thanh kiếm laser xuất hiện trong tay hắn. Triệu Hành nắm chặt kiếm nóng lòng muốn thử, cảm giác như đang chơi trò dũng sĩ diệt rồng vậy.

Chẳng qua cũng không khác mấy.

Bây giờ hắn đang khống chế ảo cảnh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Gϊếŧ mấy người chơi kia cũng chẳng phải càng dễ sao? Ý chí Triệu Hành sục sôi, hăng hái chiến đấu suốt một ngày một đêm, cuối cùng vọt đến lâu đài cắt đầu boss cuối, tay trái xách cái đầu đen hung tợn với cặp sừng quỷ.

Sướиɠ rơn cả người.

Triệu Hành thở hắt, xoay cổ thư giãn gân cốt rồi mang theo chiến lợi phẩm thong thả trở về khu vườn.

Lúc Triệu Hành về tới, cô gái hoa linh kia đang ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh thi thể quái vật, vẻ mặt nghi ngờ, không biết làm sao.

“Bịch!”

Triệu Hành ném cái đầu quỷ xuống chân hoa linh, hỏi: “Là nó giam cô à?”

Cô gái hét ầm lên, kinh hoàng bối rối che miệng mình. Không biết qua bao lâu cô ta mới bình tĩnh lại, nước mắt lăn đầy mặt, vừa hoảng sợ vừa khó tin, nhìn kĩ sẽ thấy có tia mừng rỡ hiện ở đáy mắt: “Anh… Anh gϊếŧ nó à? Sao anh làm được… sao…”

Cô gái ôm mặt khóc to như trút hết những cực khổ mà mình đã chịu.

Triệu Hành kiên nhẫn chờ cô gái khóc xong.

Thật lâu sau cô gái mới nín, đứng dậy lau nước mắt, miễn cưỡng cười với vẻ biết ơn: “Cảm ơn anh.”

Triệu Hành: “Quái vật đã bị tôi gϊếŧ, cô về nhà được rồi.”

Hoa linh cười gật đầu, sau đó đi về phía đông.

Triệu Hành định đi theo cô gái nhưng mới nhón bước thì thấy không cần thiết. Hoa linh đang nhảy nhót đi đằng trước, thân thể dần trong suốt.

Biển hoa xung quanh cô gái cũng biến mất, trở thành đống phế tích, trên đống phế tích thình lình mọc lên bức tượng nữ thần. Rất nhanh, hoa linh tan thành ngàn đốm sáng lộng lẫy, chui vào pho tượng kia.

Triệu Hành cẩn thận đánh giá pho tượng trước mặt, phát hiện nó y hệt bức tượng bên hồ.

Sau khi tượng nữ thần hấp thụ những đốm sáng thì mở mắt sống dậy, biến thành một cô gái giống y đúc hoa linh.

Nhưng nhìn kỹ thì hơi không giống.

Hoa linh là cô gái ngây thơ, hoạt bát, trẻ con, không rành chuyện đời. Còn người trước mặt tuổi tầm ba mươi, xinh đẹp đoan trang, trách trời thương dân mang khí thế thần thánh.

Cô ta mở mắt nhìn Triệu Hành, dịu dàng nói: “Cảm ơn đã cứu tôi ra ngoài.”

Triệu Hành đáp: “Lúc nãy cô cảm ơn rồi.”

Hoa linh mỉm cười, thật lòng khen ngợi: “Cậu rất mạnh, mạnh hơn bất kỳ dũng sĩ cường giả nào trên đời, còn gϊếŧ được Địa Ma kia.”

Triệu Hành: “Quá khen rồi, tôi gϊếŧ được nó vì tôi biết đây là ảo cảnh.”

Hoa linh sửng sốt: “Cậu không biết à, ảo cảnh hoàn mỹ gần như bắt chước y hệt thế giới thực. Tuy ảo cảnh này chưa đạt yêu cầu cho lắm nhưng cũng thuộc trung cấp, sức mạnh quái vật phải cỡ 2/10 quái vật thực.”

Triệu Hành sửng sốt.

Hoa linh xòe tay đếm đếm: “Trong lúc chiến đấu, cậu 137 lần nhém chết.”

Triệu Hành: “…”

Tay cầm kiếm laser của hắn run nhè nhẹ, sống lưng cũng lạnh toát. Clm, ban nãy hắn đấm nhau với quái vật cực sung vì nghĩ là ảo cảnh nên bất tử, cày nhiệm vụ game thôi!

Hoá ra 137 lần lướt ngang mặt tử thần!

Hoa linh đột nhiên sửa miệng: “A, tôi nói sai rồi. Cậu không chết đâu, cậu có chú hộ thân mà.”

Triệu Hành: “Là gì vậy?”

Hoa Linh gật đầu: “Chú hộ thân là có người dùng mạng sống của mình để thi chú, bảo vệ mạng cậu, hình như người này còn tặng cậu chúc phúc thánh xanh lam nữa… Tôi chỉ nhìn được bấy nhiêu thôi!”

Triệu Hành nghẹn họng, đứng hình.

Là ai?

Hắn thật sự rất tò mò về người Lam Tinh tặng mình chúc phúc thánh xanh lam kia, phải chăng hắn từng cứu mạng người Lam Tinh đó? Nhưng dù là ân cứu mạng thì chuyện dùng mạng mình để thi chú cũng có hơi… quá mức rồi nhỉ?

Hoa linh: “Đúng rồi, sao cậu lại vào đây? Tôi có thể đưa cậu quay về.”

Triệu Hành miễn cưỡng hồi phục tinh thần, kể cho hoa linh chuyện mình mua được thẻ UR, cũng như cách đến nơi này.

Hoa linh khá bất ngờ, không rõ vì sao tin tức của mình lại xuất hiện trong máy tự động kia.

Triệu Hành: “Có lẽ sau khi cô bị nhốt trong ảo cảnh, bạn bè và tộc nhân của cô vì muốn cứu cô nên hợp tác với chương trình.”

Khu vườn này chỉ là ảo cảnh nên camera không quay được, khó lòng livestream nên tổ chương trình không quan tâm, vứt nó vào máy tự động, xem cơ duyên của người chơi.

Triệu Hành vừa khéo trúng số.

Hoa linh: “Cậu nói có lý. Ảo cảnh này có nhiều hạn chế, nhân loại không quen tôi mới vào được, còn bạn bè và tộc nhân thì không.”

Bỗng hoa linh ưu sầu: “Vớ vẩn thật, sao lại để cho chương trình biết hết thế? Đám người Trái Đất kia không nên biết nhiều vậy.”

Triệu Hành: “Tôi tưởng chung sống mấy trăm năm, hai tộc đã đồng lòng và không còn bí mật gì rồi chứ.”

Hoa linh cười khẽ: “Sao có thể? Hiện tại chung sống với loài người đều là dân Lam Tinh cấp thấp. Bọn họ còn chẳng thể hóa thành người hoàn chỉnh, năng lực cũng thấp.”

“Dân Lam Tinh bọn tôi sống ở Lam Tinh mấy chục ngàn năm, người càng có thân phận cao thì càng lánh đời, càng thần bí, sâu không lường được. Thứ mà con người biết đến chưa bằng một phần mười hiện thực của bọn tôi.”

Thật ư?

Triệu Hành suy tư.

Bề ngoài người Trái Đất và dân Lam Tinh gần như ngang hàng, không ai hơn ai, chiến nhau cực căng trên mạng, phe phái rõ ràng.

Mà thực tế, dân Lam Tinh thuần chủng có thực lực siêu cường và thần bí. Còn người Trái Đất thì sao? Dưới lòng đất Lam Tinh có hơn trăm triệu người Trái Đất, từ bé được dạy dỗ ‘không được làm hại đồng bào’, luôn khắc ghi câu ‘tôi là người Trái Đất’, kiến thức về dân Lam Tinh chỉ có ‘xa lạ và nguy hiểm, không thể lên đó’…

Con người dưới lòng đất từ nhỏ bị tẩy não phải đoàn kết, thù hận dân Lam Tinh… phải chăng là để làm quân dự trữ cho người trên mặt đất?

Hoa linh: “Thật ra tôi không nên nói vậy với cậu, vì cậu không giống những người khác. Cậu là ân nhân cứu mạng tôi, tôi biết ơn hết lòng.”

Triệu Hành cười nhìn hoa linh: “Đừng khách sáo, tôi đọc thông tin trên thẻ nên tưởng là nhiệm vụ ẩn, vào đây rồi tiện tay cứu cô thôi chứ tôi đâu phải người tốt gì, làm việc có mục đích mà.”

Triệu Hành nói rõ ràng, gần như huỵch toẹt: Tôi chỉ làm nhiệm vụ, mau xì phần thưởng ra đây.

Hoa linh cũng không keo kiệt, cười dịu dàng rồi lấy bốn món đồ đặt vào tay Triệu Hành.

“Năm viên trân châu này là ‘Ảo cảnh châu’, ném một viên xuống đất sẽ khiến người xung quanh rơi vào ảo cảnh, giúp cậu chạy trốn trong lúc nguy hiểm, viên màu trắng là ảo cảnh cao cấp.”

“Đây là ‘Quả năng lực’, nếu cậu và dân Lam Tinh cùng ăn quả này thì cậu sẽ nhận được năng lực của người kia trong một giờ.”

“Đây là ‘Lá Chân Minh’, khi xé bỏ màng mỏng màu xanh rồi đặt lên mắt, cậu có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ trong một giờ.”

“Đây là ‘Hạt giống thần bí’, trồng ra quả gì còn phải xem cơ của cậu, hy vọng sẽ mang đến sự may mắn bất ngờ cho cậu.”

Quý cô rộng rãi thật.

Triệu Hành đột nhiên thấy cô gái này thật xinh đẹp, cả người tỏa ra hào quang rực rỡ lấp lánh, tặng thưởng hết sức tuyệt vời.

Đặc biệt là cái lá kia, có nó rồi thì chuyện tìm người máy sinh học chẳng phải càng dễ sao? Triệu Hành cảm giác 100 điểm và súng laser nằm gọn trong tay mình rồi.

“Cảm ơn.” Triệu Hành chân thành nói với hoa linh: “Ban nãy là tôi có mắt như mù, cô là người đẹp nhất thế giới.”

Hoa linh cong mắt cười: “Đẹp hơn người cậu quen à?”

Triệu Hành: “…”

Bậy rồi, hắn phải nói ‘cô gái đẹp nhất thế giới’ mới đúng.

Thiếu có hai chữ thôi mà.

Hắn vội bổ sung: “Cậu ta tính là gì? Cậu ta chỉ đẹp mã, còn cô là đẹp từ tâm hồn.”

“Thôi.” Hoa linh vờ thất vọng, bĩu môi: “Tôi thật sự muốn biết người kia đẹp đến nhường nào mà khiến cậu thích như thế, nhất quyết không chịu sửa miệng khen tôi đẹp hơn.”

Triệu Hành sửa lời: “Tôi không thích cậu ta, khách quan mà nói thì cậu ta đẹp thật, cô gặp cậu ta sẽ hiểu…”

Triệu Hành bỗng im bặt.

Sẽ không gặp lại, cho dù sau này hắn có gặp lại hoa linh cũng sẽ không gặp lại Lạc Minh Sơn nữa.

Hoa linh và Lạc Minh Sơn, ai cũng không có cơ hội gặp nữa.

Hoa linh như không phát hiện hắn đang hoảng hốt: “Cậu biết không? Nếu không thích người ta thì sẽ không thấy người đó đẹp đâu, ít nhất không đến nổi không ai sánh bằng.”

“Đúng rồi, biển hoa của hoa linh có một khả năng thần kỳ, nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến người yêu. Lúc ấy, có phải cậu nghĩ đến nhân loại xinh đẹp kia không?”

Triệu Hành sửng sốt.

Hắn vội bình tĩnh: “Không… tôi không… Tuy tôi nghĩ đến cậu ta nhưng không nhìn biển hoa mà nhớ tới cậu ấy, tôi nhìn con bướm rồi mới nhớ.”

Hắn giải thích với hoa linh: Hắn đến từ thế giới ngầm, lúc bé từng nhắc về bướm với Lạc Minh Sơn. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy bươm bướm đẹp như thế, vô thức nhớ tới Lạc Minh Sơn đầu tiên là chuyện bình thường.

Ừm, là thế đó.

“Bướm sao?” Hoa linh nhức đầu.

“Trong biển hoa của tôi làm gì có bướm.”

Cô gái chớp mắt, mặt lộ vẻ đùa giỡn hoạt bát của thiếu nữ tuổi đôi mươi.

“Bươm bướm là sinh vật của nhân loại, tôi không ưa! Biển hoa của tôi không bao giờ có sinh vật này, dù trong ảo cảnh cũng không thể xuất hiện.”

“Chắc cậu biết ảo cảnh sẽ thay đổi theo suy nghĩ của cậu mà nhỉ?”

“Vậy cậu thấy bướm nên nhớ cậu ta, hay vì nhớ cậu ta nên mới thấy bướm?”