Triệu Hành thấy mình là hệt như thằng ngốc vậy.
Thực ra đêm qua Triệu Hành cũng trằn trọc khó ngủ. Hắn nằm trên giường, tay cầm tấm thẻ điện tử nhìn số điểm hối cải khổng lồ trên đó, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn nằm trên lưng hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ gò má hắn.
Lạc Minh Sơn đứng ở cổng trung tâm thẩm vấn, lặng lẽ chờ hắn giữa dòng người.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, thỏ thẻ rằng: “Em là bé nô ɭệ của anh.”
Triệu Hành dán tấm thẻ lên trán, trái tim bỗng ấm áp xốn xang.
Nháy mắt đó, hắn nghĩ… Đúng là Lạc Minh Sơn đã làm chuyện có lỗi với hắn nhưng khi đó cậu chỉ mới 5 tuổi thôi, nguyên nhân cũng do bị Lương Tiểu Bàn bắt ép, chắc hẳn cậu đã rất sợ hãi.
Một đứa trẻ năm tuổi bị ép làm chuyện sai trái. Hình như… Cũng không phải không thể tha thứ được? Muốn trách thì phải trách Lương Tiểu Bàn.
Cho nên khi Triệu Hành nhìn thấy Lương Tiểu Bàn, ngoài tức giận không kiềm chế ra thì chỉ còn cảm giác nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng bấy lâu. Triệu Hành không biết Lương Tiểu Bàn làm sao có can đảm xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí còn trơ mặt chào hỏi hắn nhưng người này xuất hiện rất đúng lúc. Vừa hay có chỗ để hắn trút bỏ thù hận khi xưa và lửa giận bây giờ. Triệu Hành thực sự muốn bón hành cho anh ta, vì bản thân hắn mà cũng vì Lạc Minh Sơn. Nhưng Triệu Hành không ngờ Lương Tiểu Bàn lại giả ngu, chối đây đẩy những chuyện mình từng làm.
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Lương Tiểu Bàn ấm ức gào thét:
“Tôi không có, tôi không có làm những chuyện đó! Tôi thề!”
“Mười hai năm trước tôi là người đầu tiên ra tù! Mẹ tôi cũng được thả sớm! Tôi tuyệt đối không xúi giục Lạc Minh Sơn vu khống anh!”
“Tôi ra tù sớm hơn anh mà! Chẳng qua tôi chưa nói lời tạm biệt anh thôi! Rất nhiều người biết tôi ra tù sớm đó! Tôi thề tôi không có nói dối!”
“Là Lạc Minh Sơn nói dối, thằng nhóc đó nói láo! Mẹ nó chứ!”
Lương Tiểu Bàn và Lạc Minh Sơn, Triệu Hành đương nhiên tin người sau hơn rồi.
Hắn chẳng thèm tin lời ngụy biện của Lương Tiểu Bàn nên đã xông vào phòng đăng ký học viên năm nhất của phòng giáo dưỡng số 8, sử dụng thẻ làm việc của Lương Tiểu Bàn để mở một phòng thi trống, lôi đầu Lương Tiểu Bàn ngồi vào ghế phát hiện nói dối.
Sau chuyện này, Triệu Hành bị trừ 200 điểm hối cải nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn Lương Tiểu Bàn cứng họng không chối được nữa, có chết cũng phải chết cho rõ ràng.
Nhưng cuối cùng, người cứng họng lại chính là Triệu Hành.
… Ghế phát hiện nói dối đã chứng minh Lương Tiểu Bàn không nói dối.
Lương Tiểu Bàn ấm ức khóc lớn: “Lạc Minh Sơn nó bị điên đó, nó tự biên tự diễn rồi dàn cảnh mà, còn vu khống cho tôi nữa?”
Đầu Triệu Hành đau như búa bổ.
…
“Lương Tiểu Bàn đã được ghế phát hiện nói dối trả lại sự trong sạch. Lạc Minh Sơn, cậu có muốn thử không?” Triệu Hành chế nhạo.
Lạc Minh Sơn cụp mắt, không nói lời nào.
Triệu Hành xách cổ áo Lạc Minh Sơn, lôi cậu đến phòng đăng ký học viên mới của phòng giáo dưỡng số 8.
Trên đường đi có vô số người dòm ngó, lén lút đi theo, đánh giá chỉ trỏ đủ kiểu.
Triệu Hành vờ như không thấy.
Khi bọn họ đến nơi, Triệu Hành thô bạo đẩy Lạc Minh Sơn lên ghế điện, sau đó bật nguồn điện. Chiếc vòng sắt hoàn toàn khống chế eo và tay của Lạc Minh Sơn khiến cậu không thể nhúc nhích.
“Nói.”
Cầm điều khiển từ xa, Triệu Hành từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt lạnh lùng: “Trong vòng năm giây không nói chuyện, tôi sẽ bật công tắc điện.”
Triệu Hành đếm thay cậu.
5, 4, 3, 2, 1.
Kết thúc đếm ngược, lông mi Lạc Minh Sơn khẽ rũ, đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt, không nói lời nào.
Triệu Hành chửi thề, ném điều khiển từ xa ra ngoài, đá bắp chân cậu một cú, cáu kỉnh quát: “Con mẹ cậu, có nói hay không?”
Cuối cùng, Lạc Minh Sơn cũng chịu ngẩng đầu. Cậu nhìn vào mắt Triệu Hành, lông mi run run, con ngươi trong veo ẩn chứa nỗi buồn.
Rồi cậu cất giọng khàn khàn: “Em vu khống anh là vì không muốn anh rời đi.”
Lạc Minh Sơn nhìn hắn và nói từng chữ một: “Bởi vì em ích kỷ, ngu ngốc và hèn nhát, em không muốn anh ra tù, em không muốn xa anh, cho nên em đã dàn dựng và bịa đặt tất cả để anh tiếp tục được giáo dục ở trong tù. Để anh ở bên cạnh em.”
Triệu Hành sững sờ.
…
Lạc Minh Sơn ở trong thân thể con người này cho đến năm 6 tuổi, cậu mới biết mình không phải con người.
Trước đó, cậu chẳng khác gì một đứa trẻ loài người bình thường, nếu phải nói thì chỉ là ngốc hơn người khác chút thôi. Kiểu như cậu ‘vừa tỉnh dậy’ thì đã có dáng vẻ của đứa trẻ 3 tuổi.
Cậu loạng choạng đi ra khỏi đường hầm dài thật dài vừa được xây dựng, sau đó gặp phải nhóc Triệu Hành đang ngồi xổm lụm đá chơi.
Triệu Hành vừa thấy cậu đã đỏ mặt che mắt lại: “Ui em gái nhỏ, sao em ra ngoài mà không mặc quần áo thế?”
Lạc Minh Sơn không hiểu lời hắn, nên đứng yên nhìn hắn.
Triệu Hành bịt mắt đứng một lúc, cảm thấy vậy không phải cách hay nên bỏ tay che mắt xuống, đỏ mặt cởϊ áσ khoác, ánh mắt lảng tránh mặc quần áo cho cậu.
Mặc xong thì hắn cất giọng ngây ngô của trẻ con chỉ dẫn cậu: “Em là con gái, trông còn đáng yêu thế này, không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi lung tung được! Nếu để tụi con trai thấy thì sẽ bắt em về làm vợ, biết hông?”
Nhưng khi Triệu Hành ngồi xổm xuống để kéo khóa áo khoác cho cậu, chợt trông thấy ‘thứ gì đó’ thì cứng đờ như bị xịt keo.
“Éc… em là con trai à?”
Nghe giọng còn có hơi thất vọng.
Sau đó, Triệu Hành nắm tay dắt cậu đi ‘tìm mẹ’.
Triệu Hành vừa nắm lấy tay ‘Lạc Minh Sơn’ vừa hỏi thăm xung quanh: “Đây là con của ai vậy? Là của dì ạ? Dì ơi, là con của dì ạ?”
Cuối cùng, một người phụ nữ điên đầu tóc rối bù chạy tới: “Tiểu Sơn, con đi đâu vậy? Mẹ tìm con nãy giờ!”
Cậu không giãy giụa nên Triệu Hành nghĩ người phụ nữ điên đó là mẹ cậu thật.
Sau khi người phụ nữ điên đưa cậu trở lại phòng, bà ta cho cậu ăn cơm, còn đọc truyện cho cậu nghe, vỗ nhè nhẹ vào lưng dỗ cậu ngủ. Nhưng khi cậu tỉnh dậy, người phụ nữ điên lại gào thét bảo cậu cút đi, nói cậu không phải con trai bà ta.
Cậu cũng không thèm quan tâm, nhưng xuyên qua khe cửa nhìn thấy bóng dáng Triệu Hành, thế là cậu đẩy cửa đuổi theo hắn. Có lẽ bởi vì Triệu Hành là con người đầu tiên mà cậu tiếp xúc, nên theo bản năng cậu muốn đi theo Triệu Hành.
Dần dà, Triệu Hành cũng quen với cậu. Triệu Hành cho cậu kẹo, dạy cậu nói và dẫn cậu đi chơi khắp nơi. Ban ngày, cậu ra ngoài chơi với Triệu Hành. Buổi tối, Triệu Hành đưa cậu trở về phòng của người phụ nữ điên kia.
Chuyện này nhắc tới cũng thật trùng hợp, người phụ nữ điên này tên Bạch Cẩm Nhi, là vợ lẻ của một gã nhà giàu. Gã nhà giàu kia còn có cả cổ phần trong nhà tù chính phủ này nên hoàn cảnh sống của Bạch Cẩm Nhi ở đây rất tốt, được trang bị các thiết bị điện khác nhau như một căn hộ nhỏ đẹp đẽ, kể từ khi bà ta đập nát hệ thống giám sát thì cũng không ai lắp đặt cái mới nữa. Bà ta cũng không cần đến phòng giáo dưỡng hay nhà xưởng, thẻ bà ta xài là thẻ không hạn mức.
Bà ta có đứa con trai tên Lạc Minh Sơn, tuy họ Lạc nhưng là sản phẩm của một vụ nɠɵạı ŧìиɧ, chọc giận những người nắm quyền trong nhà họ Lạc nên phải chịu quả đắng. Con trai bà ta đã 2-3 tuổi nhưng chưa từng được ra ngoài, không ai biết đứa trẻ đó trông như thế nào. Vì vậy ‘cậu’ đã đường đường chính chính trở thành Lạc Minh Sơn.
Tuy không biết ‘Lạc Minh Sơn’ thật đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì mỗi ngày cậu đều bận chơi với ‘anh A Hành’ yêu quý của mình rồi.
Sau hai tháng, Lạc Minh Sơn đã nói chuyện lưu loát. Triệu Hành cũng kể cho cậu rất nhiều chuyện như tủ lạnh là dùng để lưu trữ thực phẩm.
Thế là lúc trở về, Lạc Minh Sơn lần đầu tiên nói chuyện với Bạch Cẩm Nhi: “Tủ lạnh là để đựng thức ăn, không phải để đựng trẻ em. Mẹ bỏ nhầm đồ rồi. Mẹ có thể mang đứa nhỏ ra ngoài không? Con muốn đặt sô cô la của anh A Hành cho con vào.”
Nói xong, cậu mới nhớ tới Triệu Hành dạy cậu làm người phải biết lễ phép.
Vì vậy cậu lại bổ sung: “Cảm ơn mẹ.”
Bạch Cẩm Nhi điên cuồng xông tới đánh Lạc Minh Sơn, đúng lúc Triệu Hành đến tặng đồ cho cậu, nhìn thấy cảnh này hắn hoảng sợ kéo cậu chạy ra ngoài.
Kể từ hôm đó, cậu và Triệu Hành như hình với bóng không thể tách rời, mỗi đêm đều cùng ngủ trên chiếc giường nhỏ của Triệu Hành.
Lạc Minh Sơn thích lắm.
Cậu đã quen với việc mỗi sáng thức dậy cùng Triệu Hành, mỗi tối đi ngủ cùng Triệu Hành, mỗi ngày lang thang cùng Triệu Hành đi thám hiểm, cổ vũ Triệu Hành lúc hắn đánh nhau. Chỉ là bên cạnh Triệu Hành kiểu gì cũng có những đứa trẻ khác vây quanh, Lạc Minh Sơn không thích.
Nhưng vẫn tốt, cậu là người mà anh A Hành thích nhất.
…
Cho đến ngày nọ, Triệu Hành đột nhiên nói với cậu rằng hắn sắp phải đi.
Lạc Minh Sơn không muốn hắn đi.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, cậu nghe Lương Tiểu Bàn hứng khởi nói với mọi người: “Ngày mai tôi được ra tù, vui quá xá! Hy vọng trước khi tôi đi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lạc Minh Sơn nghiêng đầu.
Chuyện ngoài ý muốn?
Chỉ cần anh A Hành gặp chuyện ngoài ý muốn, thì hắn sẽ không thể ra tù nữa ư?
Một ngày trước khi Triệu Hành đi, cả hai đã có một chuyến ‘thám hiểm’ cuối cùng.
Trong hành lang tối tăm bị bỏ hoang, không có camera giám sát. Lạc Minh Sơn nghĩ, nếu anh A Hành té xuống từ chỗ này thì có tính là chuyện ngoài ý muốn không? Và hắn sẽ không rời đi nữa chứ?
Nhưng… anh A Hành rất sợ đau.
Làm sao bây giờ?
Thế là Lạc Minh Sơn tự mình lăn xuống.
Khoảnh khắc Lạc Minh Sơn ngã xuống cầu thang, khóe môi cậu cong thành nụ cười hạnh phúc: Thật là tốt, anh A Hành thương cậu như thế, giờ cậu đã xảy ra ‘chuyện ngoài ý muốn’, anh A Hành chắc sẽ không đi nữa đúng không?
Nhưng khi cậu tỉnh dậy trên giường bệnh, nghe thấy tiếng y tá thì thầm…
“Tội nghiệp quá. Đứa bé nhỏ vậy mà ngã nặng thế này, mẹ nó cũng không quan tâm.”
“Mẹ nó bị điên mà, ôi tội thằng nhỏ quá!”
“Hình như chỗ nó té không có camera hả? Sao nó té vậy?”
“Tôi có biết đâu, lúc đó nó đi chơi với thằng nhóc Triệu Hành.”
“Hai mẹ con Triệu Hành hôm nay được ra tù nhưng giờ phải ở lại thẩm vấn, đợi thằng bé này tỉnh mới đi được.”
Lạc Minh Sơn nghe xong thì vỡ lẽ. Hóa ra cậu xảy ra ‘chuyện ngoài ý muốn’ không tính là ‘ngoài ý muốn’. Anh A Hành vẫn phải đi, khi cậu tỉnh dậy thì anh A Hành sẽ đi.
Giờ làm sao đây?
Đúng lúc cậu nghe một y tá khác khẽ khàng suy đoán.
“Chẳng lẽ Triệu Hành nó đẩy à? Thằng nhóc quậy phá đó suốt ngày đánh lộn mà.”
“Suỵt đừng nói bậy, nếu thật sự là nó đẩy thì chính là cố ý gϊếŧ người đó, phải ở tù để giáo dục thêm.”
Lạc Minh Sơn bỗng giác ngộ.
A, hóa ra chỉ cần khiến người khác nghĩ rằng anh A Hành đẩy mình ngã thì anh A Hành sẽ không đi nữa.
Quá tốt rồi!
Lạc Minh Sơn từ từ mở mắt ra.
…
Nghe Lạc Minh Sơn kể, Triệu Hành không thể tin vào lỗ tai mình.
Cái gì mà ‘Không muốn anh đi nên mới vu khống anh’?, ‘Không muốn xa anh nên mới khiến anh ở tù’?
Triệu Hành nghe xong không giận nổi nữa mà chuyển sang ngạc nhiên.
Điều đáng sợ hơn nữa là chiếc ghế phát hiện nói dối không có động tĩnh – Lạc Minh Sơn đang nói sự thật.
Triệu Hành im lặng hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Con mẹ nó đầu óc cậu có bệnh à?”
Những lời cậu nói có phù hợp với tư duy của đứa trẻ 5 tuổi bình thường không vậy?
Lạc Minh Sơn cụp mắt, im lặng.
Phải, đầu óc cậu có bệnh, cậu tối tăm ích kỷ lại hèn nhát, cậu không có sự đồng cảm mà con người nên có, cậu là con quái vật tồn tại ở dưới đáy vực sâu.
Lạc Minh Sơn yên lặng chờ đợi phán quyết của Triệu Hành.
Triệu Hành sẽ ghê tởm cậu sao? Sợ cậu sao? Bỏ rơi cậu sao?
Suy cho cùng cậu đã không còn là đứa bé ngoan ngoãn ngây thơ trong mắt Triệu Hành, mà là viên socola bọc đường nhưng tẩm độc.
Triệu Hành đi qua đi lại, từ trái sang phải, sau đó nhịn không được quay đầu mắng Lạc Minh Sơn: “Cậu nói thế mà không thấy nực cười à? Não cậu phát triển kiểu gì thế? Nghĩ ra trò đó cũng hay đấy? Khám não chưa? Bị tâm thần rồi đúng không? Người nhà cậu có biết chuyện cậu bị tâm thần không…”
Triệu Hành đột nhiên im bặt. Hắn chợt nhớ hồi nhỏ mình từng gặp mẹ Lạc Minh Sơn, là ‘người đàn bà điên’ nổi tiếng.
Đậu má!
Bệnh tâm thần sẽ di truyền!
Có vẻ Lạc Minh Sơn thực sự đã mắc chứng điên di truyền rồi!
Triệu Hành đứng hình.
Hắn nghiêm túc nhìn Lạc Minh Sơn: “Cậu có đi khám bệnh chưa? Khám khoa não ấy.”
Cõi lòng Lạc Minh Sơn thấy hơi nhẹ nhõm, cậu nhìn Triệu Hành rồi khẽ lắc đầu: “Không có, nhưng nếu anh Triệu muốn thì em sẽ đi khám.”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành dòm cậu sâu xa: “Cậu mau sắp xếp thời gian đi khám não đi, bệnh điên di truyền đáng sợ lắm đấy. Phát hiện sớm, điều trị sớm.”
Triệu Hành nheo mắt, hỏi chuyện khác: “Vậy sao từ đầu cậu lại nói dối tôi, bảo Lương Tiểu Bàn ra lệnh cho cậu làm thế?”
Lạc Minh Sơn nhanh chóng chấp nhận mình bị tâm thần theo ý Triệu Hành, thủ thỉ: “Bởi vì chúng ta mới gặp lại nên em muốn tạo ấn tượng tốt với anh, không muốn anh nghĩ em bị điên.”
Triệu Hành: “…”
Thằng này nó nhận mình điên luôn bây ơi.
Triệu Hành cạn mẹ lời, thấy hoang đường vl. Hoang đường đến không còn gì để nói, ngay cả giận cũng giận không nổi nữa.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Triệu Hành: “Mặc kệ lý do gì, em đã làm sai rồi tổn thương anh. Cho nên anh Triệu, anh bắt nạt em cũng được, chán ghét em cũng được, đối xử với em như thế nào em cũng đều chấp nhận hết.”
“Tít…”
Ghế phát hiện nói dối phát ra cảnh báo.
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành cúi đầu tìm cái remote dưới đất để tắt nguồn, nhưng quá muộn.
Có tiếng ù ù trầm đυ.c, sau đó sắc mặt Lạc Minh Sơn tái nhợt, gân xanh trên thái dương giật giật, ngón tay co quắp lại.
Triệu Hành cuối cùng cũng tìm được remote, cầm lên nhìn thì mặt hắn cũng tái mét. Khi nãy hắn bật thiết bị đã nhấn nhầm nút dòng điện tối đa.
Ai thể chất yếu có khi sẽ bị giật đến tử vong.
Triệu Hành cuống quít nhìn Lạc Minh Sơn, phát hiện cậu đang đau đớn run rẩy, bờ môi trắng bệch nhưng cố nặn ra nụ cười: “Xin lỗi anh Triệu, em lại nói dối, anh muốn bắt nạt em thế nào em cũng chịu nhưng em không muốn anh ghét em.”
Triệu Hành tắt nguồn điện, Lạc Minh Sơn mất khống chế ngã nhào về trước. Triệu Hành vội chạy tới để cậu ngã vào l*иg ngực mình.
Giọng Lạc Minh Sơn yếu ớt: “Xin lỗi, anh Triệu, phải một lúc nữa em mới khoẻ được.”
Mức độ sốc điện này đối với Lạc Minh Sơn đúng là cần phải chờ một chút, khoảng 3-4 giây gì đấy. Nhưng giờ cậu đã có thân phận con người, hiển nhiên phải làm bộ xíu.
Lạc Minh Sơn quyết định ‘xỉu năm phút’.
Bỗng Triệu Hành ngồi xổm trước mặt cậu, cõng cậu lên lưng mình.
Lạc Minh Sơn sửng sốt, gọi nhỏ: “… Anh Triệu ơi.”
Triệu Hành không nói gì, im lặng cõng cậu ra ngoài.
Lạc Minh Sơn đắn đo, sau đó rụt rè vòng tay qua cổ hắn.
Triệu Hành liếc Lạc Minh Sơn đang gối đầu trên vai mình, mặt cậu tái nhợt như thể đã hôn mê.
Thôi.
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, người ta cũng bị hắn giật điện đến thân tàn ma dại. Chuyện Lạc Minh Sơn lừa hắn, coi như chưa từng xảy ra vậy. Thật ra Triệu Hành thấy sự thật này tốt hơn lý do mà Lạc Minh Sơn bịa ra.
Bị đứa bé thiểu năng mắc bệnh tâm thần lừa, dù sao cũng dễ chấp nhận hơn bị bạn thân nhất phản bội.
Chỉ là…
Triệu Hành nhớ đến mấy lời Lạc Minh Sơn nói ban nãy, không biết sao lòng có hơi nao nao.
…
Triệu Hành đặt Lạc Minh Sơn nằm xuống chiếc giường trong phòng đôi, sau đó đi tìm Chu Minh. Triệu Hành vừa tới phòng giáo dưỡng của Chu Minh thì đúng lúc bọn họ tan học.
Chu Minh nhác thấy Triệu Hành thì mắt sáng rỡ, chạy tót ra ngoài: “Anh Triệu! Anh tìm tôi có chuyện gì hả?”
Triệu Hành: “Không có gì, đi thôi, chúng ta tới căn tin vừa ăn vừa nói.”
Bây giờ ai cũng biết danh tiếng của Triệu Hành, 5-6 bàn xung quanh chỗ hắn ngồi đều trống không.
“Anh Triệu, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Chu Minh tò mò.
Linh tính mách bảo anh Triệu sẽ tâm sự về chị dâu, nói không chừng còn muốn cậu ta tư vấn tình cảm.
Chu Minh rạo rực không kiềm được tính mê hóng drama của mình.
Triệu Hành liếc Chu Minh: “Bố cậu làm việc ở bệnh viện tâm thần, vậy chắc cậu cũng biết chút ít về khía cạnh này đúng không?”
Chu Minh khiêm tốn: “Biết chút xíu à, chút xíu thôi.”
Triệu Hành: “Tôi có người bạn, mẹ cậu ta mắc bệnh tâm thần. Thuở bé cậu ta bị mẹ bỏ rơi và đánh đập trong thời gian dài khiến tinh thần không được ổn định cho lắm, vậy cậu ta có cần điều trị tâm thần theo phác đồ không?”
Chu Minh: “… Hả?”
Ủa sao tự nhiên bàn tới chuyên môn học thuật dạ?
Chu Minh hỏi dò: “Người bạn này, tôi có quen không?”
Triệu Hành lườm cậu ta: “Chuyện này quan trọng à?”
Chu Minh: “Không quan trọng, không quan trọng. Là tôi lắm mồm, chúng ta tiếp tục thảo luận nha… Anh nói tinh thần cậu ta không ổn, biểu hiện cụ thể là như nào?”
Triệu Hành suy nghĩ rồi đáp: “Tôi ví dụ cho cậu dễ hình dung nhé. Lúc cậu ta còn bé, anh trai hàng xóm muốn chuyển nhà đi nơi khác, cậu ta vì không muốn cho hàng xóm dọn đi nên đã… tự làm mình bị thương rồi vu khống cho người ta, khiến cho anh trai kia không thể dọn đi được mà phải ở lại chịu phạt.”
Chu Minh cau mày: “Người hàng xóm này đối xử tốt với cậu ta không?”
Triệu Hành: “Đối xử như anh em ruột rà.”
Chu Minh: “Ngoại trừ tinh thần, còn có biểu hiện không bình thường nào khác không?”
Triệu Hành: “Sau khi cậu ta trưởng thành, rất nhiều thói quen sinh hoạt vẫn giữ nguyên y như lúc còn bé sống cùng anh trai hàng xóm. Đến nét chữ cũng không thay đổi.”
Chu Minh: “Lúc cậu ta trưởng thành đã gặp lại anh hàng xóm kia à?”
Triệu Hành: “Đã gặp, anh hàng xóm đối xử với cậu ta rất tệ nhưng cậu ta thì lại ngoan ngoãn nghe lời, sai gì làm đó, chịu mắng chịu đánh. Còn tặng cho anh hàng xóm tấm thẻ đen.”
Chu Minh hai mắt sáng lên, vỗ bàn cái rầm: “Hiểu rồi! Là tình yêu đó! Tình yêu loại vặn vẹo đó!”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành muốn ụp bát cơm vô mặt Chu Minh ghê.
Triệu Hành nghiến răng: “Hai người đều là đàn ông.”
Chu Minh: “Là đồng tính luyến ái đó, tình yêu đó, thời đại nào rồi mà còn chê?”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành: “Cậu có đọc sách tâm thần học thật không thế?”
Chu Minh hạ giọng, thẳng thắn đáp: “Xin lỗi, anh Triệu, thật ra em không có đọc cuốn nào hết.”
Triệu Hành xoay người bỏ đi.
Chu Minh vội vàng dọn bát đũa, đuổi theo hắn: “Anh Triệu, tình huống anh kể ban nãy, ai nghe cũng sẽ thấy đó là tình yêu hết á.”
Triệu Hành: “Thứ đầu tôm, bộ tình anh em xã hội chủ nghĩa không được hả?”
Chu Minh: “Anh em nhà ai mà nhịn nhục chịu đánh chịu mắng hả anh ơi? Anh Triệu, anh là con một à?”
Triệu Hành có anh em nhưng tình huống gia đình hắn hơi đặc biệt, hễ đánh nhau là một mất một còn, không có giá trị tham khảo.
Chu Minh: “Anh Triệu, anh phải tin tôi, trên đời không có anh em nào thân thiết như anh nói đâu. Hơn nữa, hai người đó còn chả phải anh em ruột!”
Triệu Hành dừng bước.
Chu Minh tiếp tục hỏi: “Anh Triệu, còn một vấn đề cuối cùng, người bạn kia có phải có ham muốn độc chiếm anh hàng xóm kia không? Ví dụ như không cho quen bạn gái, chuyện này rất quan trọng, quyết định đại cuộc đó anh.”
Triệu Hành cau mày: “Không có bạn gái, nhưng…”
“Nhưng?” Chu Minh nôn nóng: “Nhưng là nhưng sao anh?”
Nhưng từ bé Lạc Minh Sơn đã không thích hắn chơi với những đứa trẻ khác. Dù những con búp bê bằng bùn hắn làm xấu đến đâu thì cũng chỉ được đưa cho Lạc Minh Sơn, không thể cho người khác.
Hắn làm chiếc xe máy gỗ cho Lữ Hiểu Phong, Lạc Minh Sơn đã không vui rất lâu. Lữ Hiểu Phong và Chu Minh gần gũi hắn, Lạc Minh sơn cũng không thích, giờ cậu còn… xúi hắn dọn ra ký túc xá riêng.
Triệu Hành cau mày lắc đầu: “Chỉ là tính trẻ con thôi, không chứng minh được gì.”
Chu Minh thở dài.
Không hiểu sao một tên gay lâu năm đã có vợ như Triệu Hành, lại ngây ngô chậm tiêu đến vậy. Chẳng lẽ những gì Trương Nhạc nói là thật, bọn họ thật ra không phải một cặp?
Triệu Hành sực nhớ một chuyện, lạnh lùng liếc Chu Minh: “Lạc đề rồi, tôi chỉ muốn biết việc cậu ta vì không muốn hàng xóm kia đi mà vu khống người ta, có phải là triệu chứng tâm thần cần đi được điều trị hay không?”
Chu Minh: “Anh nói tuổi cậu ta rất nhỏ, mà nhỏ cỡ bao nhiêu? 10 tuổi? 9 tuổi?”
Triệu Hành: “5 tuổi.”
Chu Minh: “…”
Chu Minh: “Đại ca ơi, 5 tuổi! Đứa nhỏ 5 tuổi còn không biết 1 + 1 bằng bao nhiêu, vậy mà anh đã phán nó bị khùng à?”
Triệu Hành: “Lúc tôi 5 tuổi không có ngu đến thế.”
Chu Minh: “Đúng đúng đúng, anh thông minh nhưng đâu phải ai cũng được vậy. Có lẽ thằng nhóc kia ngu, có đầu không có não, muốn anh trai hàng xóm mãi mãi ở bên cạnh mình thôi.”
Triệu Hành cau mày, không nói nữa.
Lúc Lạc Minh Sơn còn nhỏ đúng là hơi thiểu năng. Người lạ đưa gì cậu cũng ăn, thấy nguy hiểm cũng không biết chạy, bất cẩn đứt tay cũng không kêu đau, chỉ khi chứng sợ bóng tối phát tác thì mới nhỏ giọng nức nở…
Thậm chí 3 tuổi cậu mới bắt đầu học nói chuyện.
Chu Minh lắc đầu: “Nhưng mà, mặc kệ đứa nhỏ này thông minh hay ngu ngốc, tính cách vặn vẹo hay bệnh tâm thần thì cậu ta nhất định là rất, rất, rất thích anh hàng xóm đó.”
…
Triệu Hành trở về phòng đôi, Lạc Minh Sơn vẫn còn đang ngủ.
Đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài mềm mại như tơ lụa, hàng mi dài cong vυ't đổ bóng gò má, nằm yên lặng ngoan ngoãn trên chiếc giường màu xanh đậm như bé tinh linh đang say giấc trong rừng sâu.
Triệu Hành không tin những lời xàm xí yêu đương nhắng nhít của Chu Minh, nhưng hắn biết có một câu Chu Minh đã nói đúng.
… Mặc kệ đứa nhỏ này thông minh hay ngu ngốc, tính cách vặn vẹo hay bệnh tâm thần thì cậu ta nhất định là rất, rất, rất thích anh hàng xóm đó.
Ánh mắt Triệu Hành lia từ mi mắt trượt xuống khóe môi Lạc Minh Sơn. Ở đó có một vết thương màu xanh tím, vết bầm do mặt đập xuống đất trong lúc ‘đánh nhau’ hôm nay.
Triệu Hành cũng biết lòng bàn tay cậu chắc vẫn còn sưng, bả vai, ngực và bụng cũng có vết bầm.
Triệu Hành vén chăn lên nhìn tay cậu thì thấy tay phải đã bầm tím.
Một luồng cảm xúc khó chịu chợt dâng lên trong lòng Triệu Hành.
… Là do hắn đã quá mạnh tay.
Triệu Hành lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa lên lòng bàn tay Lạc Minh Sơn, sau đó lại cởi cúc áo cậu.
Vừa cởi được hai cúc, Triệu Hành đã nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn camera giám sát 360 độ không góc chết trên tường. Triệu Hành cau mày, tìm tấm ga trải giường buộc vào lan can giường tầng trên thành cái màn giường đơn giản.
Theo lý thì ít ai đứng trực camera giám sát, cho dù có thì cũng là quản giáo nam, cởϊ áσ bôi thuốc thôi, chả có gì phải giấu giếm.
Nhưng… Lạc Minh Sơn khác với những người khác.
Nhớ lại chuyện của Tô Cách ngày ấy, tên quản giáo chưa bao giờ gặp Lạc Minh Sơn lại biết tên cậu, còn gọi rất quen miệng nữa chứ, rõ ràng là thông qua camera giám sát nhìn lén Lạc Minh Sơn nhiều lần.
Cậu luôn thu hút ánh mắt người khác, đặc biệt là lũ biếи ŧɦái.
Nghĩ có quản giáo nhìn trộm từ camera là Triệu Hành hậm hực cáu kỉnh, hận không thể treo thêm hai lớp màn giường.
Gắn xong màn, Triệu Hành cởi giày rồi leo lên giường. Lúc cởi cúc áo cuối cùng, Triệu Hành nhận ra lông mi của Lạc Minh Sơn đang run rẩy.
Triệu Hành cười nói: “Tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa.”
Lạc Minh Sơn mở mắt ra.
Không biết do chỗ này quá chật hay quá nóng mà cả khuôn mặt Lạc Minh Sơn đều đỏ bừng.
Cậu nhìn Triệu Hành, rõ luống cuống: “…Anh Triệu, anh đang làm gì vậy?”
Triệu Hành bấy giờ mới nhận ra tư thế hai người rất kì. Giường đơn nhỏ chật chội, lúc chưa treo màn thì Triệu Hành còn ngồi ở mé giường được, giờ có màn Triệu Hành đành phải ngồi quỳ trên người Lạc Minh Sơn.
Nom thấy dáng vẻ bối rối của Lạc Minh Sơn, Triệu Hành tự nhiên muốn ghẹo cậu, cố ý chầm chậm cởi luôn cúc áo cuối cùng: “Lạc Lạc cảm thấy tôi đang muốn làm gì?”
Môi Lạc Minh Sơn mấp máy, tuy chưa thốt nên lời nhưng ánh mắt vừa nôn nóng vừa hoang mang.
Cuối cùng cậu nhắm tịt mắt, luống cuống khó giấu: “Anh muốn làm gì cũng… cũng…”
Hai chữ ‘cũng được’ chẳng nói ra nổi.
Triệu Hành không biết sao cũng hơi luýnh quýnh.
Hắn nhoài người chộp cái khăn lông treo đầu giường, ném vào mặt Lạc Minh Sơn, ngắt lời cậu: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi đang bôi thuốc cho cậu, im lặng chút đi.”
Lạc Minh Sơn im lặng, sau đó khẽ ‘vâng’, từ từ kéo chiếc khăn sang bên trái để che đôi tai đỏ ửng của mình.
Triệu Hành nhanh chóng bôi thuốc lên nửa thân trên của Lạc Minh Sơn: “Hình như chân cậu cũng bị thương, có muốn cởϊ qυầи ra không?”
“Không muốn!” Lạc Minh Sơn bối rối kéo chăn che nửa người dưới.
Kỳ lạ quá.
Đầu óc Lạc Minh Sơn rối bời, nhưng vẫn có chút lý trí mờ mịt: thân thể con người thật là kỳ lạ quá.
Vừa nghĩ, cậu vừa luống cuống cài lại cúc áo.
Triệu Hành thấy cậu đã cài xong thì kéo ‘màn giường’ ra rồi xuống giường.
“Anh Triệu.” Lạc Minh Sơn cầm thuốc mỡ gọi hắn: “Vết thương trên tay anh còn chưa bôi thuốc.”
Cái mà Lạc Minh Sơn đang nói là vết thương trên khớp tay khi hắn đấm vào tường, hẳn bị thương không nhẹ.
Triệu Hành đưa tay ra cho cậu, Lạc Minh Sơn cẩn thận rửa sạch vết thương, bôi thuốc mỡ rồi quấn băng gạc.
Triệu Hành đau đến quay đầu đi, mày nhíu thật chặt.
Lạc Minh Sơn băng bó xong, cậu liếc nhìn Triệu Hành rồi cẩn thận thổi thổi vết thương.
Cậu không còn ngây thơ niệm ‘đau đau bay đi nhé’, cũng không cúi đầu hôn vào má Triệu Hành, mà chỉ cầm tay Triệu Hành thổi như muốn bù đắp gì đó…
Sau khi chữa thương cho Triệu Hành, Lạc Minh Sơn vẫn không chịu buông mà cứ nắm tay hắn.
Cậu rũ mắt, hỏi nhỏ Triệu Hành: “Anh Triệu, em lừa anh, còn tự biên tự diễn ra một chuyện đáng sợ như vậy. Sao anh còn đối xử tốt với em?”
Triệu Hành cười nhạo: “Chỉ là bôi thuốc thôi mà đã thành đối xử tốt với cậu rồi à? Có phải đã quên mình bị thương thế nào rồi không?”
Lạc Minh Sơn nhìn Triệu Hành rồi cười ngây ngô, như thể cậu muốn đem tấm chân tình của mình dâng hiến hết cho hắn: “Đây là hai chuyện khác nhau, anh Triệu bôi thuốc cho em chính là đối xử tốt với em.”
Triệu Hành sửng sốt, có chút không chịu nổi ánh mắt đó.
Triệu Hành tránh ánh mắt Lạc Minh Sơn, búng trán cậu một cái rồi cười nói: “Cún con chỉ nhớ ăn không nhớ đòn.”
…
Không phải hắn đã hoàn toàn tha thứ cho Lạc Minh Sơn, cũng không phải không quan tâm hành động vô tri của Lạc Minh Sơn trong quá khứ, chỉ là… không cần thiết.
Lúc Lương Tiểu Bàn bị đánh thì có nói: “Triệu Hành, ba ngày nữa sẽ có buổi kiểm tra tư tưởng, bây giờ anh khó mà thi đậu nhưng chỉ cần anh sẵn sàng bỏ ra ít tiền, tôi sẽ có cách….”
Triệu Hành khi đó tức đến mức chẳng để lời Lương Tiểu Bàn vào tai, giờ bình tĩnh nghĩ lại mới rút ra được thông tin quan trọng.
… Ba ngày nữa là bắt đầu kiểm tra tư tưởng. Hắn sẽ rời khỏi đây và được chọn lên mặt đất. Nếu không có gì bất ngờ thì hắn và Lạc Minh Sơn cả đời này đừng mong gặp lại.
Chỉ còn vỏn vẹn ba ngày, hắn thật sự không cần so đo với bé chó đần suốt ngày quấn lấy mình. Mặc kệ chó con là cún ngoan hay cún hư, hắn cũng sẽ vứt bỏ nó.
“Cún con.” Triệu Hành cười, gãi cằm Lạc Minh Sơn: “Ngày mai là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu phải không?”
Đó không phải là sinh nhật của cậu, mà là sinh nhật của ‘Lạc Minh Sơn’ đã chết kia, bị người mẹ điên cất trong tủ lạnh.
Có điều, cũng không khác mấy.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn Triệu Hành, đôi mắt lấp lánh: “Anh sẽ mừng sinh nhật với em sao?”
Triệu Hành gật đầu: “Lạc Lạc muốn quà gì?”
Lạc Minh Sơn: “Anh tặng gì em cũng thích hết.”
…
Triệu Hành định tặng Lạc Minh Sơn món đồ chơi bằng gỗ vào hôm sinh nhật, nên buổi chiều hắn đến xưởng gỗ.
Ở khu K13, điểm hối cải gần như là vạn năng.
Rất nhanh, Triệu Hành đã mua được miếng gỗ tốt cùng vài con dao khắc chuyên nghiệp bằng điểm hối cải từ quản giáo.
Lúc Triệu Hành cầm đồ chuẩn bị rời đi, hắn chợt nhớ hôm qua Lữ Chí Cường có nói nơi bọn họ đang làm việc là nhà xưởng cấp thấp, phía trên còn có nhà xưởng cao cấp và đỉnh nhất.
Triệu Hành khá hứng thú.
Hắn xoay người, lười nhác dựa vào trên bàn làm việc, gõ cửa sổ buồng canh hỏi quản giáo: “Tôi muốn làm việc ở xưởng đỉnh cấp, có điều kiện gì không?”
Vẻ mặt quản giáo hơi là lạ: “Cậu đâu có thiếu điểm hối cải, muốn đến xưởng đỉnh cấp làm gì?”
Triệu Hành nổi tiếng ngang ngược quậy phá số 2 không ai số 1, buổi sáng quậy ở phòng giáo dưỡng số 8 một trận, giờ có ai không biết trong thẻ hắn có 100 củ.
Triệu Hành cười gằn: “Ai bảo tôi đến xưởng đỉnh cấp kiếm điểm hối cải? Tôi chỉ muốn biết công nhân ở đó khác gì so với chúng ta thôi.”
Quản giáo đáp: “Chờ chút.”
Hắn ta đóng cửa sổ trước mặt lại rồi bấm tai nghe không dây, thì thầm liên lạc với cấp trên.
Sau khoảng ba phút, hắn ta mở cửa sổ, đưa cho Triệu Hành tấm thẻ điện tử màu đỏ: “Bây giờ cậu có thể tự do ra vào xưởng đỉnh cấp, đến thang máy ấn số 1 hai lần lên tầng trên, sau đó quẹt thẻ này là đến được nhà xưởng đỉnh cấp.”
Nếu Triệu Hành nhớ không lầm, nhà xưởng số 5 chỉ có 10 tầng.
Và ‘nhà xưởng đỉnh cấp’ đó nằm ở tầng 11 dưới lòng đất, quả nhiên là nhà xưởng bí mật. Nhưng nếu bí mật như vậy, sao hắn vừa đề nghị là cho hắn đi luôn vậy?
Triệu Hành nhận lấy tấm thẻ đỏ, hỏi thẳng.
Quản giáo trả lời: “Thật ra, nhà xưởng đỉnh cấp của chúng tôi đang cần những nhân tài như cậu, đã sớm muốn tuyển cậu vào làm nhưng thấy điểm hối cải của cậu nhiều quá nên chưa dám mời.”
Nhân tài như hắn á?
Nhân tài gì cha? Nhân tài về khoản gây sự đánh nhau, du côn du đảng, ngang ngược lộng hành, hung hăng tàn bạo sao?
Triệu Hành thấy có gì đó sai sai nhưng trong tay có hơn 9000 điểm hối cải, hắn chả thèm sợ, cân nhắc xong thì vào thang máy. Triệu Hành chọn lúc thang máy trống mới vào, sau đó lên thẳng tầng 11.
Cửa thang máy vừa mở ra, Triệu Hành thấy hơi loá mắt vì đèn ở đây sáng quá.
Triệu Hành mới tới nơi đã có người máy chạy đến: “Xin chào, Triệu Hành, hoan nghênh đến với nhà xưởng đỉnh cấp. Anh được phân công đến khu F, mời đi theo tôi.”
Triệu Hành vừa theo người máy vừa quan sát bốn phía, phát hiện nhà xưởng đỉnh cấp này hết sức rộng lớn, hình như nó được kết nối với các nhà xưởng từ số 1 đến số 5 dưới lòng đất, nhân công thì thưa thớt, vài người còn biết mặt Triệu Hành, vừa làm vừa lén nhìn hắn rồi bàn tán xôn xao.
“Triệu Hành sao lại tới đây? Không phải cậu ta giàu lắm à?”
“Ai biết, chắc đi coi cho biết. Thôi chúng ta đừng dây vào nó.”
“…”
“Bớt nhiều chuyện, tranh thủ làm việc đi.”
“… Mà đây là gì thế nhỉ? Trông giống quần áo nhưng cũng không giống…”
“Có lẽ là vải cao cấp dành cho giới nhà giàu…”
Triệu Hành nhìn chằm chằm tấm ‘vải cao cấp’ trong tay bọn họ.
Nhà họ Triệu mà Triệu Hành ở trước kia cũng miễn cưỡng được xem là ‘nhà giàu’, nhưng hắn chưa từng thấy loại vải này.
Đó rõ ràng là thứ mà ‘người trên mặt đất’ mặc, mà Triệu Hành đã nhìn thấy năm 6 tuổi.
Triệu Hành tiếp tục quan sát khu A, sau đó hắn nhìn những đôi giày, găng tay, túi xách mà mình chưa từng thấy qua.
Mà đây chỉ mới bán thành phẩm.
Đi bộ từ khu A đến khu E, Triệu Hành đã thấy được rất nhiều thứ. Có bàn ghế, xe một người lái, mũ bảo hiểm, linh kiện bằng sắt không biết dùng làm gì… tất cả đều là bán thành phẩm, cho nên mặc dù trông kỳ lạ nhưng công dụng của chúng mọi người vẫn suy đoán được.
Triệu Hành rũ mắt, thầm nghĩ rằng quả nhiên là thế.
Toàn bộ ‘nhà xưởng đỉnh cấp’ này là để phục vụ cho con người trên mặt đất, mà tất cả sản phẩm ở đây sẽ được gửi lên mặt đất.
Trên thực tế, khi Lữ Chí Cường nhắc đến các nhà xưởng cao cấp và đỉnh cấp thì Triệu Hành đã đoán được rồi. ‘con người hạ đẳng’ dưới lòng đất nhiều vậy, đương nhiên phải phục vụ một tí cho ‘con người thượng đẳng’ ở trên mặt đất rồi, nếu không chẳng phải sẽ rất lãng phí nhân công sao?
Người máy dừng lại: “Đã đến nơi, đây là khu F.”
Khu F khác với những khu khác, nó không phải khu mở mà là khu đóng.
Robot: “Vui lòng quẹt thẻ để vào trong.”
Triệu Hành quẹt thẻ, trước mặt bỗng xuất hiện một lối đi hẹp dành cho một người, Triệu Hành bước vào, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại. Bên trong không còn là nhà xưởng, mà là một căn phòng trống nhỏ. Sau bàn làm việc có một người máy đang ngồi nhưng người máy này cao cấp hơn, nó đang được điều khiển bởi con người, tương tự như giáo viên của lớp 109.
Người máy chìa cái máy tính bảng: “Mời ký tên.”
Trên máy tính bảng hiển thị hợp đồng bí mật, quy định rằng Triệu Hành không được tiết lộ bất cứ điều gì hắn nhìn thấy hoặc nghe thấy trong khu F của nhà xưởng đỉnh cấp, nếu vi phạm sẽ bị điện giật cấp độ 3.
Triệu Hành không có ý kiến gì đối với quy định này, vui vẻ tuân theo.
Chỉ là dưới cùng bản hợp đồng có viết: “Để tuân thủ các quy định, tôi tự nguyện cấy thiết bị giám sát vào dưới da.”
Triệu Hành chậm rãi đặt hợp đồng bí mật xuống, lùi lại một bước: “Xin lỗi, tôi từ chối.”
Triệu Hành xoay người quẹt thẻ muốn ra ngoài, nhưng cửa không mở.
Người máy: “Ở đây mỗi ngày được nhận 50 điểm hối cải, không còn chỗ nào có đãi ngộ tốt vậy đâu.”
Triệu Hành cười mỉa: “Không biết à? Anh đây không có gì ngoài điểm hối cải.”
Người máy: “Thiết bị giám sát không gây bất kỳ tổn hại nào cho cậu, càng không có ai giám sát cả. Chỉ có trí tuệ nhân tạo kiểm tra các từ khoá mấu chốt để đảm bảo cậu không tiết lộ những gì nghe được và thấy được ở khu F thôi. “
Triệu Hành: “Tôi sợ đau, không muốn động dao kéo.”
Người máy lấy ra viên thuốc: “Sản phẩm ở đây rất tân tiến, sử dụng công nghệ mới nhất, cậu nuốt vào thì thiết bị sẽ vĩnh viễn ở trong cơ thể, thứ này không màu không vị, sẽ không gây đau đớn hay đắng.”
Triệu Hành: “…”
Quần què gì vậy? Ngày càng lố nha!
Triệu Hành lùi ra sau: “Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy không thể ăn bậy đồ của người lạ cho.”
Triệu Hành định phá cửa xông ra nhưng không được.
Người máy đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Hành, duỗi cánh tay phát tia điện: “Đã tới đây thì không được đổi ý. Triệu Hành, xin hãy hợp tác với chúng tôi.”
Bà nội cha nó!
Thấy người máy giơ tay định giật điện, Triệu Hành đá vào chân nó, gạt nó ngã xuống đất rồi nâng cái bàn bên cạnh đập vào nguồn điện trên ngực người máy phát ra tiếng ‘răng rắc’, cuối cùng Triệu Hành quật con người máy xuống đất đập nó ra bã, khiến nó không thể động đậy cục cựa được nữa.
Triệu Hành thở phào, bắt đầu tìm kiếm công tắc mở cửa, chợt hắn nghe thấy tiếng thông báo trên đỉnh đầu.
“Cửa ra vào có người mới gây rối, mời toàn thể công nhân khu F hỗ trợ giải quyết, sau khi giải quyết thành công, mỗi người sẽ được thưởng 100 điểm hối cải.”
Triệu Hành sững sờ.
100 điểm hối cải… Chơi lớn vậy?
Triệu Hành nhanh chóng tỉnh táo, bẻ cái chân bàn làm vũ khí chiến đấu.
Có điều… Bốn ‘bức tường’ xung quanh Triệu Hành bỗng bị kéo lên trên, cả người Triệu Hành lộ ra trước khu F rộng lớn. Đám đông từng bước tiến sát, bao vây Triệu Hành.
Bọn họ mặc đồng phục giống nhau, ngực gắn bảng tên. Vóc dáng cả bọn vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, có người Triệu Hành thấy rất lạ, cũng có người Triệu Hành đã vô tình gặp qua.
Mà trong đám này, có hai kẻ Triệu Hành rất quen. Một tên là con chó của Tô Cách trong vụ bắt cóc hề hước ở đường hầm số 9 phòng giáo dưỡng số 7. Còn tên khác thì thú vị hơn nhiều. Bạn cùng phòng của hắn – Trương Nhạc.
Trương Nhạc khó kiềm được nụ cười trên mặt, nhưng vẫn im lìm. Biểu cảm anh ta vặn vẹo, khác hẳn vẻ ngoài thật thà đàng hoàng thường ngày.
Đám người rất đông, Triệu Hành chưa từng cân nhiều người như vậy, trông bọn chúng còn không dễ chơi.
Áng chừng phải cỡ 100 người…
Không, không đúng!
Ánh mắt Triệu Hành nhanh chóng liếc qua bảng tên trước ngực chúng.
‘F037.’
‘F085.’
‘F014.’
…
‘F100.’
Triệu Hành phát hiện mã số lớn nhất là ‘F100’.
Vừa khéo tròn 100 người.
Triệu Hành sực nhớ ra gì đó, vội lấy tấm thẻ điện tử màu đỏ quản giáo đưa cho hắn. Một dòng mã vàng được in ở mặt sau tấm thẻ…
F101.
Triệu Hành cất tấm thẻ điện tử, cười ngạo nghễ.
Ra là chỗ này.
101 tên tội phạm hung ác tàn bạo, hoá ra đều ở đây.