Trở lại ký túc xá, Lạc Minh Sơn vào phòng vệ sinh giặt quần áo, còn Triệu Hành lười nhác ngồi trên ghế, vừa suy tư kế hoạch sự nghiệp to lớn của mình vừa cầm dao nhỏ khắc gỗ.
Động tác của Triệu Hành rất tùy ý, nhưng lại không phải là đẽo gọt linh tinh, khúc gỗ trong tay hắn dần dần ra hình ra dạng. Trước kia lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Triệu Hành từng học điêu khắc ngọc, tuy là lần đầu điêu khắc gỗ nhưng không ngờ cũng khá dễ.
Hắn thổi bay vụn gỗ, một chiếc xe máy hình thức thô sơ xuất hiện.
Khúc gỗ này là phế liệu trong xưởng gỗ, Triệu Hành xách về chơi cho đỡ buồn.
Có thể là lâu rồi không được chạm vào xe máy yêu quý nên Triệu Hành nhìn khúc gỗ đã được khắc trong tay, lòng bỗng ngứa ngáy.
Hắn ngồi thẳng dậy, gương mặt nghiêm túc hơn hẳn, tiếp tục cầm dao khắc mấy chi tiết trên thân xe. Khoảng một tiếng sau, một chiếc xe máy gỗ y như thật đã ra đờ.
Đây là tác phẩm điêu khắc gỗ đầu tiên của Triệu Hành, dù còn vài chỗ vụng về không hoàn mỹ, ví dụ như chất lượng gỗ quá tệ, gỗ quá cứng, dao nhỏ không phải dao khắc chuyên dụng khiến lúc khắc có hơi khó khăn, chi tiết của xe máy chưa hoàn thiện, nhìn kỹ sẽ thấy rất thô…
Khi Triệu Hành thổi hết vụn gỗ thì phía sau lại truyền đến hai tiếng “Wow!” “Oa!”
Triệu Hành quay đầu thấy Lạc Minh Sơn và đứa nhỏ ở giường số 6 – Lữ Hiểu Phong. Đôi mắt hai đứa sáng lấp lánh, kinh ngạc trầm trồ, nhưng biểu cảm Lạc Minh Sơn hàm súc hơn xíu, thấy Triệu Hành nhìn sang thì lập tức ngậm miệng.
Thật ra ban đầu lá gan của Lữ Hiểu Phong rất lớn, dù bố đã nói với nhóc rằng Triệu Hành rất hung dữ, ra tay ác ôn, nhưng Lữ Hiểu Phong chưa từng thấy hắn đánh nhau, bây giờ thấy hắn có tay nghề như vậy thì quăng luôn “sợ hãi” ra sau đầu.
Cậu bé thò qua, không hề che giấu hâm mộ của mình: “Anh Triệu ơi! Anh đỉnh quá à!”
Triệu Hành nhìn khúc gỗ trong tay, không nói gì.
Tầm mắt Lữ Hiểu Phong gần như dính vào trong khúc gỗ đó, đáy mắt là cảm xúc nóng bỏng không giấu giếm: “Anh Triệu! Xe máy này ngầu thật á! Trước giờ em chưa từng thấy chiếc xe nào ngầu như thế!”
Triệu Hành nhướng mày, giọng rụt rè nhưng không kiềm được đắc ý: “Xe máy này là A500 màu đen, trên thế giới chỉ có 500 chiếc.”
“Quaooo!” Lữ Hiểu Phong sáp tới, nghiêng đầu nhìn: “Xịn quá trời, ngầu thật á! Anh Triệu cũng có một chiếc phải không, nếu không sao khắc giống như vậy được?”
Triệu Hành gật đầu: “Ừ.”
“Trời đất cơi! Quá xá đỉnh luôn!”
Đây cũng là chiếc xe máy Triệu Hành thích nhất, bởi vì bị người nhà họ Triệu đập nên giờ nó đã thành ánh trăng sáng trong lòng Triệu Hành.
Triệu Hành vuốt ve khối gỗ, trông có vẻ hơi hoài niệm.
Lữ Hiểu Phong dè dặt giơ tay: “Anh Triệu, em sờ xíu được không? Chỉ một xíu thôi!”
Triệu Hành rộng rãi ném khúc gỗ cho cậu bé: “Cầm đi chơi đi.”
“Cảm ơn anh Triệu ạ!!!”
Lạc Minh Sơn trợn mắt, cậu nhìn chiếc xe máy gỗ trong tay của Lữ Hiểu Phong, lại nhìn Triệu Hành, mím môi, không nói gì.
Triệu Hành vào nhà vệ sinh rửa tay, trước khi đi hắn còn bảo Lạc Minh Sơn dọn hết đống vụn gỗ trên bàn. Lạc Minh Sơn gật đầu, im lặng quét dọn, chốc chốc lại nhìn thứ trong tay Lữ Hiểu Phong.
Chỉ là động tác dọn dẹp của cậu ngày càng chậm, thời gian nhìn khúc gỗ kia cũng càng lâu.
Lúc Triệu Hành bước ra vừa khéo bắt gặp cảnh này, bỗng thấy hơi buồn cười.
Khi còn nhỏ Triệu Hành thường tụ tập với đám trẻ con chơi nặn bùn. Tụi kia chỉ biết nặn bàn ghế linh tinh, còn Triệu Hành đã biết nặn mấy thứ mà mọi người chưa từng thấy như xe con, máy bay, hay hổ này nọ.
Nhiều đứa muốn xin đất nặn thành hình của hắn, nhưng Triệu Hành chỉ cho mỗi Lạc Minh Sơn.
Từ nhỏ Lạc Minh Sơn đã thích sạch sẽ, cậu sẽ không biến mình thành con mèo hoa lấm lem nhưng khi nhận được mấy món đồ chơi be bé kia, lúc nào cậu cũng giữ bên người, lâu lâu lại sờ một cái, sờ xong thì đi rửa tay ngay.
Triệu Hành vẫn nghĩ cậu không quá thích mấy thứ này, mãi cho đến một ngày, có đứa nhóc cướp con hổ bùn của Lạc Minh Sơn, Lạc Minh Sơn lập tức chạy đến khóc với hắn.
Nhóc Triệu Hành khi ấy không biết vì sao cậu khóc tức tưởi như vậy: “Em cũng không chơi mà, sao người khác lấy đi thì lại buồn?”
Lạc Minh Sơn vùi cái đầu nhỏ vào l*иg ngực Triệu Hành, khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Hu hu… đó là anh A Hành làm mà. Đồ anh A Hành làm đều là của Lạc Lạc, không ai được lấy…”
Triệu Hành cười nhạo cậu: “Lạc Lạc bá đạo quá nhỉ!” Rồi chạy đi dạy dỗ đứa nhóc cướp đồ kia, giật đồ về.
Triệu Hành không ngờ giờ Lạc Minh Sơn đã trưởng thành mà tính tình vẫn như cũ. Hắn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay Lữ Hiểu Phong của cậu, rất giống với ánh mắt năm đó cậu nhìn đứa nhóc cướp đồ của mình.
Nhưng mà khúc gỗ này là thứ đầu tiên hắn khắc, thật sự hơi thô, qua hai hôm nữa hắn khắc cái mới tốt hơn sẽ cho Lạc Minh Sơn. Gỗ được điêu khắc không giống đồ do đất nặn thành, sẽ không làm bẩn tay Lạc Lạc…
Đột nhiên, nụ cười trên khóe môi của Triệu Hành cứng đờ, ý tưởng đang chạy ngang dọc trong đầu cũng tắt ngúm.
Không đúng.
Vì sao hắn phải làm đồ chơi cho Lạc Minh Sơn chứ?
Thứ người lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, ích kỷ ti tiện này cũng xứng à?
Triệu Hành sầm mặt đi vào phòng.
Đúng lúc Lữ Hiểu Phong cũng ngoan ngoãn dùng hai tay trả đồ chơi, nhưng trong mắt cậu bé vẫn còn tia luyến tiếc không nỡ: “Anh Triệu, em chơi xong rồi, cảm ơn anh ạ.”
Lạc Minh Sơn cũng thò mặt sang, cậu không dám chủ động nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn khúc gỗ trong tay Triệu Hành.
Ánh mắt Triệu Hành nặng nề: “Cậu có chuyện muốn nói à?”
Lạc Minh Sơn vẫn cúi đầu nên không thấy rõ gương mặt, chỉ có hai lỗ tai đang trắng nõn bỗng đỏ lên, cậu lí nhí: “…Anh Triệu giỏi quá ạ!”
Có vẻ do xấu hổ nên cậu dừng một chút mới trúc trắc nói thêm câu nữa: “Xe máy này ngầu quá, em chưa từng thấy bao giờ… chưa từng thấy xe máy ngầu như vậy.”
Ủa?
Lữ Hiểu Phong đứng bên cạnh hoang mang chớp mắt.
Ủa, sao anh Tiểu Sơn lại nói y chang mình vậy?
Cuối cùng Lạc Minh Sơn cũng ngẩng đầu, gương mặt cậu đỏ bừng, lông mi run rẩy, trong mắt lấp lánh tia sáng.
Cậu nhỏ giọng năn nỉ: “… Anh Triệu, em sờ một xíu được không? Chỉ một xíu thôi.”
Bỗng Triệu Hành thấy cổ họng hơi khô, ngay cả bàn tay đang nắm khúc gỗ cũng vô thức siết chặt.
Ngay sau đó, hắn lại thấy bực bội.
Mẹ nó.
Một thằng đàn ông giả vờ đáng yêu gì chứ?
Có biết xấu hổ không hả?
Triệu Hành lườm cậu, giọng lạnh tanh: “Không, cút.”
Vành mắt Lạc Minh Sơn đỏ hoe.
Lòng Triệu Hành thoải mái hơn xíu, nhưng rồi hắn lại thấy không thoải mái.
Hắn cúi đầu nhìn khúc gỗ trong tay, tùy tiện vứt cho Lữ Hiểu Phong đang đứng bên cạnh: “Cho em đấy!”
Lữ Hiểu Phong sướиɠ rơn, hưng phấn nói: “Oa! Cảm ơn anh Triệu! Anh là người tốt, không giống những gì mà bố em nói!”
“Hửm?” Triệu Hành hứng thú ngồi cạnh Lữ Hiểu Phong: “Bố em nói anh thế nào?”
Lữ Hiểu Phong cũng nhận ra mình lỡ mồm, nhóc ta căng thẳng bịt miệng lại, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui.
Biết không thể thoát, cậu bé mới đỏ mặt cúi đầu khai thật: “…Bố nói anh hung dữ đáng sợ lắm. Bố còn nói lúc bố không ở đây thì em nên cách xa anh một chút, không cho phép em nói chuyện với anh.”
Cậu bé nói xong thì vội vàng bổ sung: “Nhưng do bố em không hiểu anh nên mới nói thế thôi. Em thấy anh Triệu rất tốt! Anh Triệu còn cho em đồ chơi nữa!”
Triệu Hành cười xoa xoa đầu cậu bé: “… Đúng rồi, sao bố em lại không có ở đây?”
Hai ngày trước Lưu Hiểu Phong và bố của cậu bé đều như hình với bóng.
Lữ Hiểu Phong vuốt xe máy gỗ, giọng hơi buồn: “…Mẹ em bệnh rồi, tiền thuốc rất đắt, bố em phải tăng ca buổi tối để kiếm thêm điểm hối cải.”
Thuốc chữa bệnh ở đây đúng là rất đắt đỏ, hai ngày trước Triệu Hành đi kiểm tra não bộ, sẵn tiện xử lý vết thương trên cổ, tốn hết 20 điểm hối cải.
Tính ra bây giờ hắn cũng là tên quỷ nghèo, trong thẻ chỉ còn 58,8 điểm thôi.
Không được, hắn phải nghĩ cách kiếm thêm điểm hối cải.
Triệu Hành vừa nghĩ vừa thuận miệng hỏi Lữ Hiểu Phong: “Mẹ em cũng ở đây à? Cả nhà em đều là phạm nhân sao?”
“…Vâng.” Lữ Hiểu Phong nhìn Triệu Hành rồi nói khẽ: “Em và chị em là người tốt, không có phạm tội.”
Triệu Hành hỏi: “Vậy chị em đâu?”
Lữ Hiểu Phong: “… Chị, chị của em bị người xấu bắt nạt đến chết, mẹ em gϊếŧ chết người xấu, sau đó bố của em chém nát người xấu ra, thế là cả nhà em bị đưa vào đây.”
Triệu Hành sửng sốt.
Nhưng ngẫm lại thì hắn thấy không có gì lạ, dẫu sao người Trái Đất đã hủy bỏ chế độ tử hình từ rất lâu rồi. Nếu muốn báo thù cho con gái mình thì thà tự ra tay còn hơn.
Điều làm hắn ngạc nhiên là người đàn ông trung niên gầy yếu đeo kính kia, vậy mà có thể phanh thây người ta?
Lữ Hiểu Phong buồn rầu nằm sấp xuống bàn, đẩy đẩy xe máy gỗ: “Em nhớ mẹ lắm, hai năm rồi em không được gặp mẹ.”
Theo lý thì người ở đây cứ cách nửa năm sẽ được thăm tù miễn phí một lần, nhưng nếu cả hai đều ở trong tù thì hiển nhiên không thể gặp nhau.
Cùng lắm là cách hai tháng sẽ được gửi thư.
Triệu Hành quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, Lạc Minh Sơn cũng đang nhìn hắn.
Triệu Hành nhướng mày: “Cậu có muốn đi với tôi không?”
Lạc Minh Sơn hiểu ý Triệu Hành, cúi đầu nói: “Anh Triệu, em không đi, chỗ kia vẫn còn, anh dẫn theo nhóc ấy đi là được, em chưa giặt xong giày của anh.”
Nói xong, cậu lại im lặng nhìn xe máy gỗ trong tay Lữ Hiểu Phong.
Triệu Hành tức đến bật cười.
Mẹ nó, còn làm mình làm mẩy.
Kệ bà cậu!
Lữ Hiểu Phong khó hiểu: “Anh Triệu, hai anh đang nói gì vậy, muốn dẫn em đi đâu à?”
Triệu Hành lười quan tâm đến Lạc Minh Sơn, hắn xoa đầu Lữ Hiểu Phong: “Dẫn em đi gặp mẹ em, đúng rồi, em có biết mẹ em ở khu nào không?”
Lữ Hiểu Phong ngơ ngác, chẳng biết nói sao.
Qua một hồi thì mắt cậu bé đỏ bừng, môi giật giật mấy cái, nước mắt vô tư lăn dài, Lữ Hiểu Phong nói năng lộn xộn: “Biết… biết! Ở… ở khu nữ, số 9 lầu 0214!”
Cũng khá gần.
Triệu Hành vỗ cái ót cậu bé: “Được rồi, lau nước mũi đi, thu dọn xíu rồi đi với anh.”
“Vâng! Vâng ạ!”
Lữ Hiểu Phong vui mừng hớn hở lau sạch nước mắt nước mũi, sau đó viết tờ giấy để lại cho bố. Cậu bé hưng phấn gom hết bảo bối trong rương như kẹo, bức tranh vẽ mẹ… Tất cả ôm theo.
Cuối cùng, nhóc con lấy xe máy gỗ mà Triệu Hành mới cho mình cẩn thận đặt vào trong rương bảo bối.
“Anh Triệu ơi! Em chuẩn bị xong rồi!” Bây giờ Lữ Hiểu Phong không còn sợ Triệu Hành nữa, cậu bé còn rất thích hắn, duỗi tay nắm lấy tay hắn, lắc qua lắc lại: “Chúng ta đi thôi!”
Lúc Lữ Hiểu Phong sắp ra khỏi cửa thì sống lưng tự nhiên lạnh toát.
Cậu bé quay đầu, vừa lúc thấy đôi mắt đen thẳm của Lạc Minh Sơn đang nhìn mình chằm chằm.
Lữ Hiểu Phong lạnh đến rùng mình.
…
Triệu Hành quen cửa quen nẻo tìm được chỗ hổng hàng rào điện.
Quả nhiên hệt như lời Lạc Minh Sơn nói, nơi này vẫn bị hỏng như mười năm trước, hơn nữa còn bị phủ một lớp tro bụi thật dày, đám đá hỗn độn và lá sắt ném lung tung, phủ kín lối đi.
Triệu Hành lui về sau, nói với Lữ Hiểu Phong: “Tự em đi đi, phải quay về trong một tiếng.”
Lữ Hiểu Phong nhìn cái lỗ hổng thần kỳ kia, mắt cậu bé phát sáng, nghe Triệu Hành nói thì cậu bé chớp chớp mắt, cẩn thận thương lượng: “Có thể hơn một giờ được không ạ?”
Triệu Hành liếc nó: “Chê ngắn thì mai nhóc tự đi. Hôm nay nếu nhóc dám đi cả đêm không về thì bố nhóc phanh thây anh ra mất.”
Lữ Hiểu Phong lè lưỡi, cười hì hì: “Em biết rồi, cảm ơn anh Triệu, em sẽ về đúng giờ!”
Lữ Hiểu Phong hệt như cá chạch chui qua khe hở đó, cậu bé đứng ở phía đối diện vẫy vẫy tay với Triệu Hành rồi chạy như bay đi mất.
Triệu Hành đi bộ dọc theo khu vực gần hàng rào điện, gϊếŧ thời gian.
Kết quả đi tới đi lui, hắn đột nhiên phát hiện ra ở gần khu vực hàng rào điện có không ít mảnh giấy nhỏ.
Triệu Hành nhặt đại một cái lên nhìn thử, bên trên tờ giấy là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ to chữ nhỏ – “Vương Đại Lượng! Em thích anh!”
Xem ra là tờ giấy do người ở phía đối diện ném sang đây.
Hắn lại nhặt được thêm một cái gần hàng rào điện, bên trên là nét chữ phóng đãng không kiềm chế: “Đối diện có người đẹp nào không?”
Triệu Hành: “…”
Tờ giấy này hẳn là của phạm nhân nam nào đó muốn ném qua nhưng không thành công.
Triệu Hành nhìn tờ giấy biểu đạt những nguyện vọng tốt đẹp kia, lại nhìn cái lỗ hỏng nhỏ ở hàng rào điện, ánh mắt sáng bừng, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng kiếm điểm vô cùng hay ho. Nhưng hắn cần người giúp đỡ, dù sao chuyện này có hơi khó khăn, sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh hung thần ác sát của hắn.
Lạc Minh Sơn thì không được, tính cách quá hướng nội. Hắn cần người hướng ngoại hoạt bát một chút, có năng lực kết bạn với nhiều người, ồn ào và hay nói…
Trong đầu Triệu Hành lướt qua những gương mặt hắn thấy khá hợp. Hai mươi phút sau, Triệu Hành bắt được Chu Minh đang đi loanh quanh trong quảng trường Mặt Trời.
Chu Minh vừa thấy Triệu Hành thì run lẩy bẩy: “Anh Triệu… anh Triệu ơi, đừng đánh tôi mà, tôi biết sai rồi, là tôi nói nhiều khiến anh phiền, anh chướng mắt. Tôi biết, tôi biết mà, tôi đã đổi ký túc xá rồi, mỗi ngày tôi đều ở trong ký túc xá, bảo đảm không ra đường làm phiền anh đâu mà…”
Tuy rằng Chu Minh đã đổi phòng ký túc xá, nhưng mà nếu đổi ký túc xá thì mỗi tháng phải nộp lên 10 điểm hối cải. Tháng đầu tiên có Trương Thăng nộp giúp cậu ta, nhưng mà mấy tháng sau cậu ta phải tự nộp. Vậy nên bây giờ mỗi ngày cậu ta đều phải tăng ca để kiếm điểm hối cải, hôm nay vừa mới nghỉ ngơi một lát đã bị Triệu Hành bắt được…
Triệu Hành không cho cậu ta lải nhải nữa: “Dọn về đi.”
Chu Minh sửng sốt.
Triệu Hành liếc xéo, giọng lạnh tanh: “Tôi có chuyện muốn giao cho cậu làm, có thưởng.”
Môi Chu Minh run run.
Một giọng nói bảo cậu ta chạy ngay đi, đừng có chần chờ. Một giọng khác lại bảo với cậu ta rằng, con mẹ nó tên trước mặt này là chó điên đến vợ mình cũng đánh.
Nhưng mồm cậu ta không tự chủ được mà thốt ra câu chấn động: “Đại ca, có chuyện gì anh cứ ra lệnh.”
Mười phút sau, Chu Minh hoảng hốt la làng…
“Gì cơ? Anh muốn mở hội bạn bè ở khu K13 á???”