Lý Tri Bách đang muốn suy nghĩ cẩn thận thì lại nghe Bạch Quan Lĩnh nói định bồi thường cho cậu.
Có sao nói vậy, Lý Tri Bách kiếp trước là cặn bã của xã hội cũng bị anh ta làm cảm động.
So với ông chủ Lý Tri Bách luôn liều mạng chèn ép nhân viên của mình, thì Bạch Quan Lĩnh thật sự là một tên tư bản hút máu nhân từ!
Nếu không phải sau này Bạch Quan Lĩnh sẽ đội cho mình cái nón xanh, Lý Tri Bách nghĩ thầm chắc cậu sẽ rất sẵn lòng làm tùy tùng cho ông chủ nhiều tiền xa hoa thoải mái này.
Vậy mà nghỉ bệnh còn được trả lương! Anh ta lại còn trả rất nhiều tiền!
Thấy Lý Tri Bách cảm động không chịu nổi, gần như muốn khóc tới nơi, Bạch Quan Lĩnh cũng hơi bị cảm nhiễm, buột miệng thốt ra: “Thiết bị ở bệnh viện này quá kém, cậu chuyển đến bệnh viện của Bạch gia chúng tôi đi, tôi sẽ sắp xếp tốt mọi thứ, cậu sẽ được chăm sóc kỹ càng.”
À này… Công chính có phải hơi nhiệt tình quá hay không.
Lý Tri Bách muốn nói lại thôi.
Sở Diệc Sơ ở bên cạnh hồi lâu không nói lời nào cũng lên tiếng: “Cảm ơn Bạch tổng, anh Tri Bách chỉ là uống nhiều quá thôi, làm sao có thể phiền tới anh giúp đỡ.”
Cậu ta vừa nói vừa múc một muỗng cơm đút vào miệng Lý Tri Bách.
Lý Tri Bách bị cậu ta đút đến tràn cả miệng, nhưng thức ăn thật sự rất ngon, vì thế dục cự còn nghênh mà cắn một miếng thịt sườn kho Sở Diệc Sơ đưa qua.
Thấy cậu ăn ngon miệng như vậy, Sở Diệc Sơ cũng cười đầy hạnh phúc, đôi mắt xinh đẹp cong cong.
Bỗng nhiên ánh mắt của Bạch Quan Lĩnh khẽ chuyển động, tầm mắt đột ngột rời khỏi gương mặt Lý Tri Bách, dừng trên người Sở Diệc Sơ, ánh mắt cũng theo đó mà nảy sinh biến hóa.
Sở Diệc Sơ chăm chú đút cơm cho Lý Tri Bách nên không chú ý ánh mắt Bạch Quan Lĩnh có gì không đúng, mà Lý Tri Bách đang lặng lẽ quan sát Bạch Quan Lĩnh thì chú ý tới.
Bạch Quan Lĩnh có một khuôn mặt rất phù hợp để hình dung từ xấu xa xảo quyệt.
Khuôn mặt sắc như đao, lông mày nhếch nhẹ, con ngươi lạnh băng, ánh mắt cười như không cười nhìn chằm chằm người khác, tựa như nói rằng kẻ đó sẽ không trốn thoát đâu!
Lý Tri Bách cảm thấy một cái liếc mắt này của Bạch Quan Lĩnh cực kỳ có xâm lược tính, ánh mắt này tựa như mãnh thú theo dõi con mồi đang ngo ngoe rục rịch nóng lòng muốn thử, khiến cho người ta sợ hãi.
Bạch Quan Lĩnh vẫn sẽ yêu Sở Diệc Sơ sao?
Lý Tri Bách cau mày, dứt khoát dùng răng cắn cái muỗng, Sở Diệc Sơ đang mãi đút cơm thấy cái muỗng không thể rút ra cũng bừng tỉnh.
Lúc này Lý Tri Bách mới nhả nó ra, hắng giọng nói: “Tiểu Sơ… Anh mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút, em tiễn Bạch tổng đi đi.”
Thấy Sở Diệc Sơ thả đồ xuống đưa đoàn người Bạch Quan Lĩnh rời đi, Lý Tri Bách lại nằm về giường tính toàn chuyện tương lai.
Cậu vợ này, Lý Tri Bách không muốn có, cậu thích cuộc sống yên bình, nên có lẽ không chịu nổi ngày sau cậu ta sẽ đội nón xanh cho mình.
Nếu Bạch Quan Lĩnh thích Sở Diệc Sơ, vậy thì cứ kệ cho anh ta theo đuổi đi.
Bản thân cậu chỉ cần sống tốt là được, không cần đối nghịch với công chính, nói không chừng sẽ không bị công chính lấy ra làm vật phát tiết tức giận, mà còn dứt khoát lấy một số tiền công chính đưa ra để làm nhục mình rồi cút luôn.
Đó là một số tiền khổng lồ! Tim của Lý Tri Bách cũng đập nhanh hơn.
Nam chủ không hổ là chó nhà giàu, tùy tiện vung tay là một món tiền mấy đời nhà cậu cũng không kiếm được.
Tự nhiên nghĩ đến việc đột ngột giàu có cậu lại cảm thấy có chút hạnh phúc, Lý Tri Bách cảm giác lúc hạnh phúc là lúc dễ chìm vào giấc ngủ nhất, vốn dĩ chỉ lấy cớ với Sở Diệc Sơ, nhưng bây giờ Lý Tri Bách thật sự hơi buồn ngủ, người bệnh cách vách không biết đã chuồn ra từ bao giờ, trong phòng yên tĩnh đến mức mí mắt của Lý Tri Bách bắt đầu đánh nhau, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.