" Aaaaa.....trả ba mẹ lại cho tôi. Ông trời ơi, trả họ lại cho tôi. Tôi đã làm gì sai cơ chứ, ông đúng là ác độc, âc độc.."
*Xoẹt* Hình ảnh quay về lúc tôi còn học lớp năm:
"Mẹ ơi, hôm nay cô giáo cho con đại diện học sinh đi thi chữ đẹp đó mẹ..con vui lắm."
Một bàn tay trung niên nhẹ xoa đầu, vuốt ve: " Con giỏi lắm...cuối tuần cả nhà chúng ta sẽ cùng đi công viên chơi coi như là phần quà cho con nhé."
"Dạ!"
"Ba về rồi sao...con chào ba."
Một người đàn ông với giọng nói nghiêm khắc nhưng thái độ dịu dàng vang lên: "Chào cả nhà, ba mới về. Hai mẹ con đang ăn cơm sao..cho ba một chén với. "
"Mình ngồi đi." Người phụ nữ mỉm cười ôn hoà nên tiếng.
Tôi chưa kịp nhìn thấy gương mặt của họ thì..
*Xoẹt* Hình ảnh vụ tai nạn thảm khốc lại loé qua..Khuôn mặt của họ bị nát bét, không thể nhận dạng, thân thể nhuốm đầy máu. *Đùng* Tiếng sấm vang trời cơn mưa xối xả ập xuống, quãng đường sạch biến thành dòng máu thẫm..
"Có ai không....ai đó cứu ba mẹ cháu với, có ai không. Cứu mẹ cháu, bố cháu..có ai không, có ai không."
Khuôn mặt đẫm nước mắt của đứa nhóc trẻ tuổi, tuyệt vọng, giọng nói la hét thất thanh đến mức độ khàn tiếng. Tiếng khóc bất lực vang cháy bầu trời. Dường như ông trời cũng thấu hiểu được nỗi đau của cô gái ấy mà đổ cơn mưa thay cho lời thương xót ..
...
"Ha...ha ..." Tiếng thở dồn dập. Tôi bừng tỉnh trong ác mộng kinh hoàng! Lại là nó, nó ám ảnh tôi suốt mấy năm trời.
"Tại sao, tại sao vậy." Tôi la lên, sao số phận tôi lại bấp bênh vậy chứ. Ông trời ơi, người thật biết trêu đùa con người mà. Thắp lửa mang hi vọng rồi lại lạnh lùng dập tắt. Không kìm nổi nữa, giọt nước mắt tôi lại lăn dài ra. Trùm chăn lên đầu lặng lẽ oà khóc sướt mướt. Cảm giác này, có mấy ai hiểu.
Khi còn nhỏ ta lại mong ước mình lên thật nhanh. Đến khi trưởng thành rồi lại thèm khát trở về lúc nhỏ..
Tôi cứ tưởng, tương lai của tôi sẽ thật tươi sáng như sau cơn mưa lại có cầu vồng, nhưng sao cuộc đời tôi lại tăm tối đến như vậy. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không tin câu nói: Ông trời không tuyệt đường của bất cứ ai cả.. Nó thật nực cười làm sao?
Tôi chỉ có một mình mọi lúc mọi nơi. Sự cô đơn như đang dần dần tiến tới bao trùm, bóp chết tôi một cách từ từ và đau đớn.
Đêm hôm trước, tôi đã khóc rất nhiều đến nỗi mất ngủ. Vậy mà tình trạng này vẫn không chấm dứt. Dẫu biết rằng có khóc khóc và khóc thì cũng chẳng khá khẩm điều gì. Ngược lại, tôi lại thấy tồi tệ hơn rất nhiều..Chắc hẳn điều đó khiến suy nghĩ của tôi trở lên điên rồ và lập dị hơn bất kì ai: Thế giới có hơn bảy tỷ người mà chẳng thể kiếm lấy một ai đồng điệu với tôi..
Tôi cứ lặng lẽ mà chịu đựng..người ta thường nói khi nói ra những điều chôn giấu sâu trong lòng thì tâm trạng mình sẽ thấy thoải mái hơn chút..Nhưng tôi thì lại khác, tôi muốn nói ra nhưng thâm tâm tôi vẫn bắt mình im lặng. Tôi đã cố gắng quên hết những ý ức xấu bao phủ lấy, cố gắng gạt bỏ hết để bắt đầu cuộc sống mới như người bình thường. Nhưng...thật trớ trêu! Nói thì dễ lắm nhưng thực tế thì luôn phũ phàng. Cuộc đời này không phải lúc nào cũng theo ý muốn của bạn đâu ? Đừng ở đấy mà mong ước ...?
Tôi kì lạ và lập dị!
Cứ u sầu, cứ mong nhớ, cứ khóc đi,...rồi cuối cùng mày cũng sẽ phải chết...không có gì là mãi mãi đâu. Bên tai tôi lại vang vẳng giọng nói ma mị ấy. Nó thôi thúc tâm trạng tôi, lúc thì động viên an ủi, lúc thì như một lưỡi dao xuyên thẳng qua trái tim đã băng bó ngàn chục lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi hiện giờ nhìn trông thật quái dị. Đôi mắt sưng húp, gương mặt đỏ ửng,..trên môi cố nở nụ cười trấn an bản thân. Không biết chia sẻ với ai, đứng trước gương tự mình làm trò hề. Muốn một cái ôm của ai đó, muốn biết rằng mình vẫn được quan tâm và yêu thương....