Cơn gió mát lành thổi qua con phố xơ xác, yên ắng. Sự tĩnh mịch lạ thường, thậm chí còn có thể nghe tiếng gió thổi vi vυ't ... Lúc nào cũng vậy ,ở đây như thể là một phần tách biệt với thế giới, không một chút ồn ào, không một chút xáo động, y như chẳng có một ai sinh sống hay tồn tại.
Lại là nó! Tiếng khóc thảm thiết nơi căn nhà cuối con hẻm nhỏ vang lên. Dường như những người sống bên cạnh đã quá quen thuộc điều này..
Trong căn phòng u ám, bóng tối bao trùm.. Dưới sàn là những mảnh vỡ thủy tinh tan nát, những quyển sách, đồ dùng văng tứ tung, không có trật tự. Hướng tới phía chiếc giường đơn sơ, một thân hình nhỏ bé dần hiện ra..Cô gái với mái tóc thả đang ngồi co rúm, bả vai run nấc lên từng đợt. Gương mặt xinh đẹp bị thấm đẫm bởi nước mắt cứ rơi trên gò má.
"Ha.... " Một tiếng thở dài não nề. Cảm xúc vô thức chất đầy, gắng ngượng mà chịu đựng tất cả nhưng rồi lại như giọt nước tràn ly mà bể đổ. Thật tồi tệ...
Sau những trận nhốt mình trong phòng khóc lóc ác liệt, đập phá đồ đạc ..nguyên nhân là do buồn bực chăng? Tôi mạnh mẽ một lần nữa lại đứng dậy, gạt nước mắt điều chỉnh thần sắc như chưa từng xảy ra chuyện gì...lặng lẽ thu dọn số đồ vô tội bị chính mình hành hạ.
Bố mẹ tôi gặp tai nạn kinh hoàng ra đi vào đúng ngày tôi nhận được vinh quang, ngày mà tôi chính thức theo đuổi giấc mơ trở thành tác giả chuyên nghiệp. Bi kịch xảy đến... Cuộc đời tươi đẹp của thiếu nữ 18 tuổi cứ thế rơi thẳng xuống vực sâu. Căn bệnh trầm cảm bám lấy tôi kể từ đấy .
Lạc lõng
Lẻ loi
Đơn độc
Lập dị..
Là cách nói mà người ta bàn tán về tôi trước kia. Bọn họ không biết tôi đã trải qua cảm giác đau khổ, tuyệt vọng như thế nào.. Tôi chuyển đến khu phố này vì nơi đây chỉ tồn tại những con người giống như bản thân, những con người đáng thương bị coi là điên khùng, có lẽ ở trong hoàn cảnh như hiện tại ...đối với tôi đã rất tốt rồi .
Tôi như một hạt đậu nhỏ bé len lỏi trong thế giới hàng ngàn người này. Thu mình vào một góc, cất kín tâm tư của mình vào một thế giới riêng. Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng .
" Chỉ một mình mình biết - Chỉ một mình mình hiểu "
Cuộc sống cô đơn của tôi cứ như vậy chầm chậm mà trôi qua, chẳng có gì tác động đến cả, cứ cô đơn mà sống.
"Cạch" Đưa tay với lấy băng video bật đoạn ghi âm cuối cùng mà người mẹ yêu thương gửi cho tôi trong thời khắc nguy kịch. Đôi mắt đỏ hoe sưng húp một lần nữa lại rơi nuớc mắt. Cảm giác bất lực, chẳng thể làm gì nghe xong lại lẳng lặng tắt đi. Tôi biết, tôi có nghe chục lần, có gào khóc van xin cỡ nào thì bố mẹ tôi cũng đâu thể sống lại...dù sao tôi cũng chẳng phải thần thánh được người người ngưỡng mộ mà chỉ là một kẻ tầm thường không ai ngó đến.
Thật lòng mà nói..."Tôi đã quá quen rồi."
"Cô đơn không đáng sợ. Đáng sợ là tôi đã quen với sự cô đơn."
Đã bao nhiêu lần, tôi cố gắng vực dậy, muốn thoát khỏi vực sâu tăm tối này, nhưng thứ tôi nhận được lại là gì: Sự thờ ơ, trách móc, khinh thường...Kể từ khi bố mẹ mất, cuộc đời tôi đã được định sẵn như vậy chăng? Hay là do chính tôi ngốc nghếch căn bệnh trầm cảm ám ảnh khiến tôi không còn đủ tự tin dũng khí để bước tiếp, xây dựng cuộc đời mới. Tôi bài trừ những mối quan hệ bạn bè thân thiết, bài trừ những kẻ không đáng để yêu. Những lời nói ngọt ngào, câu hứa đối với tôi đều trở lên sáo rỗng, hờ hững lướt qua nhẹ như gió bay. Những lời quan tâm khiến tôi cảm thấy giả tạo, đơn giản cái cách mà tôi hình dung chúng chỉ là sự xã giao, một cách giải khuây tầm thường..
Bản thân tôi là đang cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, cố dối lòng rằng bản thân vẫn ổn...
Có lẽ trái tim tôi là một gã hề cô độc, thật hiếm hoi để lôi ra khuôn mặt thật của mình ...