Sở Âm Âm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thật may vì không phải đi lại nhiều, ở tầng hai khá tiện, trời mưa không bị ẩm ướt, bình thường sinh hoạt trong nhà đi lại cũng dễ dàng, không phải leo lên leo xuống nhiều.
“Nhắc mới nhớ, Tưởng Huy định sẽ qua đón em, nhưng dạo gần đây trong nhà máy nhiều việc quá, bình thường thì cũng không đến mức bận rộn lắm, nhưng lúc này bận đến nỗi còn không có thời gian để ăn cơm.”
Chị Quan nói thêm không phải tự nhiên mà Tưởng Huy có thể trở thành kỹ sư, cũng nhờ vào sự làm việc chăm chỉ, còn Tưởng Hoa thì chỉ là nhân viên bình thường, ai gọi gì làm nấy.
Sở Âm Âm gật đầu: “Em biết rồi ạ, anh ấy cũng đã nói với em rồi.”
Càng cuối năm nhà máy thép càng nhiều việc, Tưởng Huy cũng đã gọi điện báo trước cho Sở Âm Âm nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Thấy Sở Âm Âm không không để ý chuyện đó, chị Quan mới thở phào nhẹ nhõm.
Mối quan hệ giữa chồng chị Quan và Tưởng Huy cũng khá tốt, cho nên chị Quan cũng hiểu rõ về con người Tưởng Huy, không chỉ riêng chị Quan mà người người trong nhà máy đều biết đến Tưởng Huy, là một người tuy còn trẻ nhưng vô cùng tài giỏi, mới đây mà đã là kiến trúc sư rồi, sắp tới còn tham gia kỳ thi kỹ sư, sự nghiệp thành công như vậy ngay cả nhưng đàn anh trước cũng chưa chắc có được!
Thực ra là Tưởng Huy rất giỏi, miệt mài làm việc trong nhà máy, ham làm đến mức không có thời gian để ngủ.
Chị Quan thấy Tưởng Huy thực sự là một người đàn ông có chí cầu tiến, hết lòng vì công việc, nhưng chị Quan cũng hiểu được những suy tư của Tưởng Huy, anh ở đây chỉ có một mình, không ai bên cạnh, chỉ có thể vùi đầu vào công việc mà thôi.
Chính vì thế chị Quan đã rất mong Sở Âm Âm sẽ lên thành phố, ít nhất Tưởng Huy sẽ có người bên cạnh chăm sóc, chứ không thể để anh vì mải mê công việc mà ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.
Cho nên chị ấy mới nói ra những lời này, vì sợ Sở Âm Âm hiểu lầm, lại nghĩ Tưởng Huy tức giận không chịu quay về với cô.
Đúng lúc này, chị Quan thấy từ xa thấp thoáng có bóng người đi tới, khuôn mặt lộ rõ nét hào hứng, liền kéo Sở Âm Âm lại: “Tiểu Sở, Tưởng Huy tới rồi kìa!”
Tưởng Huy?
Sở Âm Âm lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Cho dù biết Tưởng Huy sẽ tìm tới, nhưng ánh mắt Sở Âm Âm vẫn không khỏi giận dữ khi thấy bóng dáng anh cao lớn xuất hiện trước mặt mình.
Ngoài cô ra, không ai biết Sở Âm Âm đã sợ hãi đến mức nào khi biết được những âm mưu trong cuốn sách đó.
Trong lòng cô đang vô cùng lo sợ rằng mình và các con sẽ có kết cục giống như trong cuốn sách kia, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài cho ai biết.
Cô chỉ muốn ôm lấy Tưởng Huy mà khóc một trận thật to, đem bao nhiêu phiền muộn uất ức trong lòng bấy lâu nay nói ra hết, nhưng trong sách thì Tưởng Huy chỉ vì Văn Tâm Khiết mà không màng tới sự sống chết của mẹ con cô.
Dẫu biết nhưng tình tiết đó chỉ có trong sách, chưa chắc sẽ xảy ra, dù vậy Sở Âm Âm vẫn có chút oán trách Tưởng Huy.
Nhưng lúc này, nhìn vào nét mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Tưởng Huy, mọi oán hận trong cô đều biết mất, thay vào đó chỉ là những hồi tưởng mà thôi.
Tưởng Huy đang mặc đồng phục của nhà máy với những vệt dầu loang lổ dính trên quần áo.
Anh sốt ruột chạy đi khi nghe tin Sở Âm Âm đã tới thành phố, dù là đang giữa mùa đông nhưng vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi, hai người đã lâu không gặp, cuối cùng cũng nhìn thấy được vợ con của mình, vừa định gọi lớn, liền thấy vợ mình đang nhìn về phía mình với đôi mắt ngấn lệ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin