Mặc dù tính cách hai anh em rất khác nhau, Tưởng Du có chút giống Tưởng Huy, trầm tính, luôn giấu kín mọi thứ trong lòng, ít khi chia sẻ với ai, còn Tưởng Chương lại là người vô tâm, chẳng quan tâm bất kỳ điều gì ngoài việc ăn chơi lêu lổng, xem ra cấp hộ khẩu cho Tưởng Du trước là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng chúng đều là con ruột của Sở Âm Âm, thật lòng cô cũng nên công bằng trong chuyện này, không thể vì tính cách của hai anh em mà tự dàn xếp mọi việc như vậy được. Không khéo lại khiến anh em chúng nảy sinh mâu thuẫn.
Sở Âm Âm có chút trầm tư, hai đứa nhỏ cũng có vẻ có nhiều tâm sự.
Chúng đang ăn cơm, thầm nghĩ trong lòng từ trước tới giờ chưa ăn được bữa ăn nào ngon lành. Cả hai lén nhìn Sở Âm Âm, tỏ vẻ ngạc nhiên, chúng không thể tin được rằng mẹ của chúng có thể mua cơm trắng cho chúng ăn mặc dù bà nội nói mẹ rất ghét bọn nó.
Tưởng Chương còn nhớ rất rõ hồi bé, lúc ở nhà bà nội nhóc rất đói bụng, lén trộm một nắm cơm trắng để ăn, nhưng chưa kịp cho vào miệng thì bị bà nội bắt tại trận và lấy lại.
Đang ăn cơm nhưng mỗi người mỗi suy nghĩ, dù sao chúng cũng chỉ là những đứa trẻ mới lên năm, lên sáu, có ăn cũng chẳng nhiều bao nhiêu.
Bụng đã no, nhưng trong chén cơm vẫn còn hơn một nửa, Tưởng Chương có chút lo sợ rằng mẹ sẽ la mắng và bảo họ là lãng phí đồ ăn, rồi sau này không bao giờ cho chúng ăn cơm nữa.
Nhìn sang Tưởng Du cũng thấy trong chén anh trai vẫn còn đồ ăn, Tưởng Chương hỏi nhỏ: “Anh, giờ phải làm sao đây?”
Tưởng Du lắc đầu, cũng không biết nên làm thế nào, vừa định bảo nhau đem cơm giấu đi, thì đột nhiên nhìn thấy bàn tay, chúng vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Sở Âm Âm đang nhìn.
Chúng nghĩ rằng phen này chắc chắn sẽ bị la mắng, nhưng không ngờ Sở Âm Âm lại nhẹ nhàng nói: “Các con ăn không hết sao? Mang lại ăn mẹ ăn giúp nhé.”
Hiện tại đang là những năm 70, vẫn chưa có phương pháp nào để giúp duy trì cơ thể, Sở Âm Âm dù gì cũng là vũ công, do tính chất công việc cô phải thường xuyên duy trì vóc dáng, cho nên cô cũng không ăn nhiều, phần cơm dư của hai đứa con cũng đủ để cô ăn rồi.
Ăn xong cô liền rời đi, Tưởng Chương nhìn bóng dáng mẹ mình, liền nói với Tưởng Du: “Nếu bố mẹ ly hôn, em muốn ở với mẹ”
Lúc ở quê Đặng Phượng vẫn thường xuyên nói xấu Sở Âm trước mặt hai đứa nhỏ, kể cả Tưởng Huy, thậm chí càng nói càng quá đáng.
Đặc biệt, sau khi biết Tưởng Huy quyết định đem con dâu và hai đứa nhỏ đi, thấy có vẻ phen này ngăn cản không được, liền trộm nói với chúng rằng cha mẹ chúng đã không còn tình cảm với nhau, chuyến này đi không chừng là để ly hôn!
Đặng Phượng những tưởng hù dọa hai đứa nhỏ sẽ làm cho gia đình cô một phen lục đυ.c, để tiếp tục bòn rút tiền của Tưởng Huy và Sở Âm Âm. Hai đứa nhỏ cũng vì chuyện đó mà suy nghĩ, ban đêm trốn trong chăn mà khóc.
Tưởng Du vừa khóc nức nở vừa nói: “Anh ơi, chúng ta thực sự sẽ bị bỏ rơi sao anh?”
Bà nội đã không thích chúng và còn thường xuyên đánh chúng, mẹ cũng rất hung dữ, cha thì không khác gì Diêm Vương sống như bà nội nói, nếu cha mẹ thật sự ly hôn, chúng chỉ có thể đi ăn xin mà thôi!
Nhưng sau khi gặp lại mẹ, Tưởng Chương mới phát hiện, những lời bà nội nói hoàn toàn không phải là sự thật.
Dù lên tàu đã khá lâu, nhưng Sở Âm Âm không hề la rầy chúng một câu nào, còn mua cơm cho chúng ăn, ăn không hết cũng không mắng chúng là đồ con hoang đáng bị chết đói, tóm lại là mẹ rất dịu dàng không hề hung dữ chút nào cả!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin