Nhưng Văn Tâm Khiết không ngờ rằng, khi cô ta tỉnh giấc thì những điều cô ta mơ trong giấc mộng đều thành sự thật, không chỉ giống trong cuốn sách cô ta đọc mà còn giống cả trong cuốn tiểu thuyết chính tay cô ta viết!
Văn Tâm Khiết vui mừng tột độ, lập tức chạy đến nhà họ Tưởng, tỏ ý tự nguyện muốn được gả vào nhà họ để làm mẹ kế, hơn nữa cũng chẳng yêu cầu lễ vật gì cầu kỳ!
Sau khi Văn Tâm Khiết đồng ý, Tưởng Hoa vội vã từ thành phố trở về, hai người tổ chức hôn lễ, đồng thời theo lời Tưởng Huy dẫn theo Sở Âm Âm và hai đứa nhỏ cùng đi vào nhà máy thép trong thành phố.
Có thể nói đây là nhà máy thép rất lớn, có hàng nghìn công nhân, ngoài ra còn có cả ký túc xá, bệnh viện trường học, không thiếu thứ gì.
Trong lòng Văn Tâm Khiết vô cùng đắc ý, cô ta nhất định sẽ khiến cho Sở Âm Âm bẽ mặt trước tất cả mọi người để đạt được mục đích của mình.
Không chỉ với Sở Âm Âm, mà với hai đứa nhỏ của cô nữa.
Phải kể đến hai đứa con của Sở Âm Âm ở trong sách lại chẳng làm nên trò trống gì, đã vậy cuộc đời còn bất hạnh chết thảm, làm sao có thể so sánh được với ba người con riêng xuất chúng của cô ta?
Văn Tâm Khiết liền nóng lòng nuôi dạy ba đứa trẻ để chúng trở thành những ông chủ lớn, nghĩ đến đây thôi cô ta liền nở một nụ cười đắc ý mà quên mất mình đang phải giả vờ hiền lành.
Tưởng Du ở phía đối diện cô ta nhìn thấy vậy không ý tứ mà lớn tiếng hỏi: “Thím ơi, mặt thím bị chuột rút hay sao vậy ạ?”
Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt mọi người trên tàu đều đổ dồn về phía cô ta, Văn Tâm Khiết đang cười đột nhiên bị khựng lại, nét mặt trông vô cùng gượng gạo.
Văn Tâm Khiết: “…..”
Văn Tâm Khiết tức phát điên lên rồi.
Sở Âm Âm cũng không ngờ con trai nhỏ của mình lại vô tư như vậy, không khỏi bật cười: “Em dâu này, cháu nó còn nhỏ không hiểu phép tắc nên nói linh tinh thôi ấy mà em đừng để bụng."
Văn Tâm Khiết làm sao có thể cười nổi!
Cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chỉ nóng lòng mong được nhìn thấy ba người con riêng của mình, chúng hiện đang ở cùng mẹ vợ của Tưởng Hoa, tuy rằng cô ta chưa được gặp mặt, nhưng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với những đứa con gầy gò của Sở Âm Âm!
Sở Âm Âm cũng không biết những gì Văn Tâm Khiết đang suy tính, phải mất tám tiếng đồng hồ thì tàu mới đến thành phố, cả nhà cô lên xe lúc sáng sớm, bây giờ cũng đã là giữa trưa, cô phải đi mua cơm cho hai đứa nhỏ ăn.
Cơm hộp trên tàu nhìn trông rất bắt mắt, hai món rau một món thịt còn thêm một quả trứng, nhìn thì đẹp nhưng mùi vị không ngon chút nào, nhưng Tưởng Du và Tưởng Chương lại ăn ngấu nghiến trông rất ngon lành.
Hai đứa trẻ vô cùng rất gầy gò, Sở Âm Âm nhìn vậy vô cùng đau lòng, cô và Tưởng Huy mỗi tháng chu cấp tiền đầy đủ cho Đặng Phong chăm sóc, kết quả lại thấy con mình như vậy, so với bạn bè cùng trang lứa hai đứa con của cô vừa đen vừa gầy hơn rất nhiều.
Không chỉ có ngoại hình gầy gò, hai đứa trẻ cũng rất tự ti vào bản thân.
Ở trong sách, sau khi tới thành phố, họ lại bị những đứa trẻ trong chỗ ở chế nhạo vì là người nhà quê, hơn nữa tiếng tăm của Sở Âm Âm lại không bằng Văn Tâm Khiết càng khiến cho bọn trẻ ngày càng bị xa lánh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin