Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 65: Không Biết Còn Tưởng Rằng Cậu Là Bạn Gái

Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé.

------------------------

Edit: phuong_bchii

__________________

Nguyễn Đào giãy giụa muốn bò dậy khỏi giường, chỗ vừa mới tiêm thuốc liền truyền đến một trận đau đớn, nàng "Tê" một tiếng, đành phải nằm trở lại.

Nói là nằm, thật ra là nằm sấp.

Tô Mạn tận chức tận trách mặc váy lại cho nàng, Nguyễn Đào một câu cũng không muốn nói.

Bây giờ đừng nói cái gì mà đứa thứ hai là nam hay nữ, Nguyễn Đào chỉ còn thiếu một câu hỏi: "Rời khỏi hành tinh này sinh tồn cần bao nhiêu tiền".

Bởi vì thật sự rất mất mặt! Không chỉ là mất mặt tiêm ở trước mặt mẹ kế, mà còn là quần áo của chính mình cứ như vậy bị tay cô xốc lên, lúc tay Tô Mạn đánh xuống mông nàng, cả người Nguyễn Đào đều hỗn độn trong gió.

Thật là mất mặt, nhưng cảm giác như vậy...... lại thật sự rất kỳ lạ!

Tim đập nhanh không chịu được, mặt cũng đỏ bừng, Nguyễn Đào dứt khoát nằm sấp ở nơi đó làm bộ như là một con đà điểu, như vậy cũng không cần đối mặt với Tô Mạn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình thương của mẹ của Tô Mạn biến chất hay không biến chất nàng không biết, "tình yêu" của nàng đối với Tô Mạn thật sự sẽ biến chất.

Nguyễn Đào im lặng, trong lòng nghĩ vừa rồi không nên nói hươu nói vượn Tô Mạn muốn sinh đứa thứ hai, nàng chỉ biết loại nữ diễn viên có sự nghiệp thăng tiến này sẽ không sinh con, nàng không nên lắm miệng.

Được, bị nữ ma đầu này trả thù đi.

Quan sát nửa giờ, Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào còn có thể ghé vào nơi đó miên man suy nghĩ, hẳn là cũng không có phản ứng gì bất lương.

Cô đưa tay kéo Nguyễn Đào lên: "Đi thôi, không có việc gì thì về nhà, cô muốn ở lại bệnh viện ngốc cả đêm? Vậy cũng không phải không được, nhưng ở đây không có quần áo, quần áo của cô vẫn là phải thay."

Nguyễn Đào không nói gì, nửa ngày sau mới ấp úng một tiếng: "Ồ."

Tô Mạn cũng không thèm để ý bộ dáng của nàng, coi như là vừa mới tiêm, tiểu cô nương hiện tại tính tình không tốt, còn có chút thẹn thùng, cô cũng không đi vạch trần nàng.

Chỉ là dọc theo đường đi khó tránh khỏi tâm tình rất tốt, ngay cả một câu "sinh đứa thứ hai" bị Nguyễn Đào nói hươu nói vượn kia cũng cảm thấy đều là việc nhỏ.

Tuy nói là có thể buông tha Nguyễn Đào, nhưng Tô Mạn ngẫm lại nàng nói câu có phải sắp sinh đứa thứ hai hay không, còn định đặt tên cho "đứa thứ hai" của cô như đúng rồi, cái gì mà Nguyễn Lê?

Cũng nể nàng nghĩ ra được.

Tô Mạn có chút buồn bực, quay đầu vừa nhìn liền thấy Nguyễn Đào không có lương tâm đã nghiêng đầu dựa vào bên cạnh ngủ mất tiêu.

Người lái xe vẫn là Đường Diệp, cô ấy nhìn Nguyễn Đào đang ngủ ngon lành trong gương chiếu hậu, nhẹ nhàng cười.

Đường Diệp mở miệng nói: "Thế nào? Lo lắng rồi?"

Ánh mắt Tô Mạn cũng không có rời khỏi người Nguyễn Đào, cho dù là mặc một bộ quần áo đầy máu, Nguyễn Đào vẫn vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, một khuôn mặt tươi cười cực kỳ sinh động tịnh lệ, lúc ngủ còn có thể nghe được tiếng nàng hít thở đều đều.

Ngược lại một chút cũng không bị dọa tới, Tô Mạn và Đường Diệp lại bị dọa đến quá mức.

Tô Mạn sợ Nguyễn Đào bị thương, hoặc là chịu kinh hãi gì đó.

Đường Diệp lo lắng cho an nguy của Nguyễn Đào, sau khi xác định không có chuyện gì thì bắt đầu lo lắng ——

"Sẽ không để lại sẹo chứ?"

Tô Mạn xoa xoa mi tâm của mình: "Sẽ không, may mắn lưỡi dao tương đối nông, mấy tên lưu manh kia cũng không thật sự muốn động thủ, nếu bọn chúng thật sự động thủ, để lại sẹo là điều chắc chắn."

"Tiểu Đào Đào yêu cái đẹp, cậu cũng đừng để cho cô bé để lại sẹo, đến lúc đó khóc lên mình xem cậu sẽ làm thế nào."

Đường Diệp nghe nói sẽ không để lại sẹo, cũng thở phào nhẹ nhõm theo, dù sao cô ấy cũng là người đại diện, ngoài an toàn ra còn phải suy xét nhiều thứ hơn nữa.

Nếu trên cánh tay để lại sẹo, vẫn sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan, tuy rằng mặt Nguyễn Đào đủ đẹp, mặc quần áo cũng không xoi mói, nhưng cũng không thể luôn mặc quần áo che cánh tay chứ?

Cho dù trái tim Nguyễn Đào có lớn hơn nữa, cục diện như vậy cũng sẽ không vui.

"Không cần lo lắng, cậu rảnh rỗi thì đi tuyên truyền nhiều thêm cho《Xuân Sơn Tỉnh》của mình đi, hay là tác phẩm của Tiêu Đình Chi, cậu là một chút cũng không sốt ruột."

"Mình sốt ruột cái gì? Cậu và Tiêu Đình Chi nỗ lực tuyên truyền như vậy, cậu ngay cả chương trình tạp kỹ cũng có thể lên, Tiêu Đình Chi chương trình bên kia cũng không ngừng, có nghệ sĩ bớt lo như vậy, người đại diện như mình không phải có thể thoái vị nhường cho người khác rồi sao?"

Cô ấy nói chính là nói đùa, trong《Xuân Sơn Tỉnh》song phương đều bỏ ra nhân lực và tài lực rất lớn, không thể nào không nỗ lực tuyên truyền.

Ngược lại Nguyễn Đào gật đầu, tỉnh lại, chợt nghe thấy hai người đang nói《Xuân Sơn Tỉnh》, sau đó chính mình lặng lẽ xem mấy lần trailer của《Xuân Sơn Tỉnh》, quả thật biên tập vô cùng tốt, khí thế hào hùng lại có tình cảm gia đình và đất nước.

Nếu là tiết tấu và kịch bản phim nhựa theo kịp, vị trí của hai diễn viên chính trong giới giải trí cũng có thể nâng cao một bậc.

Đường Diệp lại nói: "Cậu mỗi ngày cũng đừng bao bọc Nguyễn Đào như vậy được không, biết thì tưởng cậu làm mẹ, không biết còn tưởng rằng cậu là bạn gái, bạn gái nhị thập tứ hiếu (1) cũng không có như cậu được chứ? Thả con ra ngoài thử xem, mới biết được thế giới bên ngoài trông như thế nào."

Nguyễn Đào kinh ngạc, Đường Diệp không biết chính mình đã tỉnh ngủ...... nhỉ?

Chợt nghe Tô Mạn mở miệng trả lời: "Mình nguyện ý làm cái gì, ai cần cậu quản?"

"Được được được được không không cần mình quản, mình quản không được, ngài là ai chứ, ngài nói một câu mình sẽ lăn lộn không nổi ở giới giải trí có phải hay không, không phải mình nói chứ, cậu đối với Nguyễn Đào cũng đủ tốt, có ai vừa ra mắt liền có thể khiến cho mình tới làm người đại diện chứ?"

Đại não Nguyễn Đào đã có chút mắc kẹt, nàng có chút ngây ngốc mở miệng: "Là... là cô Tô bảo chị tới làm người đại diện cho em sao?"

Tô Mạn và Đường Diệp đồng thời sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới Nguyễn Đào đã tỉnh.

Tô Mạn nhìn về phía nàng, hỏi: "Tỉnh lúc nào?"

"Lúc hai người đang nói 《 Xuân Sơn Tỉnh 》.

Tô Mạn liền cảm thấy sọ não chính mình có chút đau, vừa rồi cô và Đường Diệp đối thoại không biết bạn nhỏ đã nghe được bao nhiêu, ngộ nhỡ đều coi những chuyện kia là thật......

Tô Mạn cũng sợ Nguyễn Đào không coi những lời đó là thật.

Ngược lại Nguyễn Đào cảm thấy có chút xấu hổ, giống như trấn an nói: "Cám ơn cô Tô, có thể tìm được chị Diệp làm người đại diện cho tôi, đây chính là người khác cầu cũng cầu không được, hì hì."

Nếu là khoảng thời gian trước nói cho Nguyễn Đào biết, Đường Diệp thật ra là Tô Mạn gọi tới, lúc đó có lẽ nàng sẽ ầm ĩ một phen.

Dựa vào cái gì đại ảnh hậu có thể khinh thường người khác chứ?

Chỉ là hiện tại...... Nguyễn Đào cảm thấy không có gì, vậy nếu là một loại phương thức Tô Mạn đối tốt với nàng, nàng được lợi nếu như còn khoe mẽ thì sẽ không có lương tâm.

Tô Mạn không nghĩ tới Nguyễn Đào sẽ nói như vậy, nhìn qua liền phát hiện Nguyễn Đào ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, bởi vì bị tiêm mông còn có chút khó chịu, tư thế ngồi cũng có chút nhăn nhó, hai má mềm mại hơi khẽ động.

Là một nụ cười rạng rỡ như nắng gắt, nụ cười như vậy, cho dù là Tô Mạn đang nổi giận cũng có thể tha thứ cho tất cả hành động của nàng.

Huống chi là ở thời điểm như vậy, hôm nay Nguyễn Đào cũng cười với đạo diễn Ninh như vậy, là tiểu cô nương này đang dùng phương thức của chính mình trấn an những người trưởng thành bọn họ.

Những người này ở giới giải trí lăn lộn quá lâu, lại còn không bằng một tiểu cô nương không đến hai mươi tuổi nhìn sự tình nhìn đến thấu.

"Tôi đối tốt với cô đều là việc nên làm, cô không tức giận tôi không nói với cô đã đi tìm Đường Diệp?"

"Không tức giận, nếu tôi tức giận đó là không có lương tâm, người đại diện như chị Diệp nếu không phải cô Tô, cho dù ba tôi mở miệng cũng không tìm thấy. Tôi có khởi điểm tốt như vậy, vì sao còn phải có phúc mà không biết hưởng?"

————————————

Chú thích

(1) Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬) vào thời biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuần Đế đến đời ông.