Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé.
------------------------
Bếp trong nhà ông Điền đúng thật là bếp đất.
Nguyễn Đào đi vào liền thấy Tô Mạn đang cúi đầu nhóm lửa, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, cô nghiêng đầu nhìn bếp lò, cho dù là chuyện nhỏ như vậy cũng không mất kiên nhẫn chút nào.
Nguyễn Đào vội vàng đi lên: "Cô biết không?"
Tô Mạn nhìn thoáng qua nàng, thờ ơ nói: "Cô biết?"
Nguyễn Đào lắc đầu, nàng làm sao biết chuyện bếp núc được?
Nhưng mà nàng cố tình liền nhếch miệng, đột nhiên nhanh trí nói: "Tôi không biết, nhưng mà Hoàng Nhiễm Nhiễm biết, cô tìm cô ấy hỗ trợ đi!"
Nguyễn Đào nói lời này đơn thuần là giận Tô Mạn vừa mới nói câu nói kia vào tai nàng, thầm nghĩ nói ra Hoàng Nhiễm Nhiễm, xem cô còn phản bác như thế nào.
Nào ngờ Tô Mạn ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Nguyễn Đào, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Mới mở miệng khẽ cười nói: "Thế nào? Cô ghen à?"
Lời kia vừa thốt ra, Nguyễn Đào choáng váng, bình luận cũng choáng váng theo.
【Ôi vãi linh hồn!!!!】
【Đỡ tôi dậy, tôi còn ship được!!】
【Ghen? Ai tới nói cho tôi có phải tôi đã bỏ lỡ cái gì không?】
【Tôi cảm giác tôi giống như bỏ lỡ trăm triệu điểm cốt truyện?!】
Nguyễn Đào trừng to hai mắt nhìn chớp chớp mắt, có chút không thể tin nhìn Tô Mạn, "Cô cô cô tôi tôi tôi" nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Ngược lại là Tô Mạn, cuối cùng cũng nhóm lửa xong, thổi tắt mồi lửa trên tay, mới từ từ ung dung mà nói: "Dù sao tôi cũng lớn tuổi, cô nói có phải hay không?"
Nguyễn Đào: "!!!"
Thì ra là ở chỗ này chờ nàng!
Tô Mạn trả thù thật sự là khí thế hung hăng, ngăn cản không được a!
So với nàng âm dương quái khí hai câu, Tô Mạn mới là cấp quan trọng, hai ba câu nói khiến cho nàng không chỗ nào che giấu.
Không đợi Nguyễn Đào kịp phản ứng, Tô Mạn liền trực tiếp kéo nàng xuống, ngồi ở bếp lửa trước mặt.
"Không biết nhóm lửa thì ngồi canh lửa đi? Nếu lửa tắt thì gọi tôi."
Nguyễn Đào nhìn ngọn lửa trong bếp, lại nhìn thoáng qua Tô Mạn như không có chuyện gì xảy ra.
Không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Cô đỉnh cái gì mà đỉnh, thật đúng là chỉ biết nhóm lửa, không biết dập lửa."
Nàng sờ sờ mặt mình, dưới ánh lửa chiếu rọi ngược lại không thấy trên mặt đỏ bao nhiêu, chỉ có tim nàng hiện tại đập nhanh bao nhiêu, mặt lại có bao nhiêu nóng bỏng.
Tại sao nàng luôn cảm giác...... Rõ ràng là mình đang trêu chọc mẹ kế, sao lại thành mẹ kế trêu chọc mình?!
Nhận thức này khiến cả người Nguyễn Đào đều không ổn, vội vàng lấy di động ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho Triển Duyệt.
Một quả đào: Mình nói với cậu mình luôn cảm giác mẹ kế của mình đang trêu chọc mình!
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản rung động): Cậu mới nhìn ra à?
Một quả đào: ???
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản rung động): Không phải, đây không phải chúng minh cậu bảo vệ rất thành công sao? Thái độ Tô ảnh hậu đối với cậu như thế nào, chẳng phải cũng phải có thái độ như vậy với ba cậu sao?
Nguyễn Đào đồng ý cất điện thoại đi, cảm thấy Triển Duyệt nói không phải không có lý.
Nhưng ngẫm lại nếu Tô Mạn nói chuyện với Nguyễn Danh Thành như vậy, sao nàng lại cảm thấy cũng không quá thích hợp?
Giống như có triển khai gì đó kỳ lạ?
Nguyễn Đào chớp chớp mắt, ngay cả Tô Mạn nói với nàng "lửa nhỏ một chút" cũng không nghe thấy, lại thêm một nắm củi vào bếp.
Tô Mạn nhìn lửa càng lúc càng lớn: "......"
Nàng nhận mệnh hít một hơi, buông nồi xẻng đi tới sau lưng bếp bên cạnh, lại gần dùng kìm gắp than gắp ra mấy cục than, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Đào Đào? Nghĩ cái gì thế? Tôi kêu cô nhỏ lửa một chút, cô lớn lửa đến mức muốn cháy khô cái nồi của tôi."
Nguyễn Đào mới như đang tỉnh mộng, giống như mới kịp phản ứng vội vàng xin lỗi.
Tô Mạn một tay sờ lên đầu nàng, tay kia chặn microphone, cô nửa ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Đào, gần như là tư thế ôm Nguyễn Đào vào trong lòng.
"Không cần xin lỗi, cô làm cái gì tôi cũng sẽ lật tẩy cho cô."
Đây là có ý gì?
Nguyễn Đào chỉ biết mặc kệ là ai đang trêu chọc ai, hôm nay tim nàng đập là một mực xuống không được.
Giống như sau khi nàng bị bệnh từ tuần trước, Tô Mạn đối với nàng liền thân mật hơn rất nhiều, là truyền thuyết...... tình thương của mẹ sao?
Lần đầu tiên trong đời, Nguyễn Đào đối với tình thương của mẹ đột nhiên không còn hướng tới như vậy nữa.
Mặc cho ai bị Tô Mạn ôm vào trong lòng trấn an như vậy, làm sao có thể là tình thương của mẹ chứ.
Nguyễn Đào méo miệng, tư tâm của chính mình bất chấp sinh trưởng ra, giống như một hạt giống rơi vào tâm khảm.
Tô Mạn còn muốn nói cái gì, liền nghe được trong tai nghe đạo diễn lại bắt đầu điên rồi: " Cô Tô, nếu hai người còn nói thì thầm như vậy, khu bình luận đều muốn điên rồi......"
【Xin hỏi tôi đã đăng ký lớp bổ túc đọc khẩu hình miệng có còn kịp không?】
【Lầu trên cho tôi theo với!!!】
【Tôi thật muốn biết hai lần Tô ảnh hậu này đều nói cái gì!!!】
Khu bình luận ruột gan cồn cào, tổ đạo diễn cũng ruột gan cồn cào.
Phó đạo diễn nhìn đạo diễn Ninh ngay từ đầu thề son sắt nói sẽ không đẩy thuyền CP tà đạo Mạn Đà La Đào Trấp, vẻ mặt đã nhìn thấu.
Tô Mạn căn bản mặc kệ tổ đạo diễn, nhưng khán giả lại không thể mặc kệ, cô xoa xoa đầu Nguyễn Đào đứng lên, liền nghe thấy ông Điền ở phía trước dồn khí đan điền hô một tiếng:
"Tôi muốn ly hôn với bà!!!"
Người xem: "???"
Nguyễn Đào: "???"
Tô Mạn vội vàng bảo Nguyễn Đào đi xem là chuyện gì xảy ra, mình ở lại khống chế lửa trong bếp đến mức nhỏ nhất mới đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài liền thấy ông Điền cầm một phong thư run rẩy trực tiếp xuống tay với bà Điền: "Người tên Bẩm Ý này là ai, vì sao viết thư tình cho bà? Tôi muốn ly hôn với bà!"
Bà Điền ngược lại một bộ thấy biến không sợ hãi, thấy Nguyễn Đào và Tô Mạn đi ra còn một bộ biểu tình "Tiểu tràng diện".
Bà trấn an vỗ vỗ tay ông Điền: "Ông vì thế mà muốn ly hôn với tôi? Ông bỏ được không?"
Ông Điền vẻ mặt đưa đám: "Không nỡ!"
Sau khi nói xong lại giống như nhớ tới đồ vật cầm trên tay, ông Điền phẫn nộ thì thầm: "Nhưng bà có qua lại với người khác, hắn dựa vào cái gì nói bà là hoa trong hồ nước, hắn chỉ hái một đóa này!"
Trên mặt bà Điền cũng có thêm một chút tươi cười, giống như nhớ tới chuyện trước kia, những năm tháng chông gai kia đều chảy ròng ròng trong lúc hai người làm bạn, một chút cũng chưa từng tiêu tán.
Bà Điền cười kéo tay ông Điền, nhẹ nhàng hỏi ông: "Vậy ông nói xem, ông tên là gì?"
Ông Điền giống như một bộ vẻ mặt sửng sốt, bất ngờ lại có chút không chắc chắn nói: "Tôi tên Điền Bẩm Ý, đây là... đây là tôi viết cho bà?"
Bà Điền gật gật đầu, dịu dàng vuốt phẳng phần tóc nhếch lên của bạn già, nụ cười kia ấm áp làm cho người xem trên màn hình đều muốn khóc.
【Hu hu hu ăn một họng cơm chó của năm tháng!】
【Đây là chương trình tạp kỹ tình yêu sao? Vì sao mắt tôi lại đi tiểu?】
【Cơm chó này tôi cam tâm tình nguyện ăn! Hy vọng hai ông bà sống lâu trăm tuổi!】
Tô Mạn vỗ vỗ lưng Nguyễn Đào, hai người lại trở về phòng bếp.
Một lần nữa bắt đầu nấu cơm, Nguyễn Đào cũng nhớ lại phản ứng của ông Điền hôm nay, có lẽ ông Điền mắc chứng Alzheimer, cũng chính là chứng giảm trí nhớ ở người già.
Nguyễn Đào có chút cảm khái: "Ông Điền đã như vậy vẫn có thể nhớ rõ ghen, còn là ghen với chính mình, tình yêu vượt qua nửa thế kỷ thật sự sâu đậm".
Tô Mạn như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Đào trong khói bếp lượn lờ.
Giọng nói của cô cũng mềm mại không thể tưởng tượng nổi."Có lẽ đây là quên hết mọi thứ, nhưng không quên yêu em."