Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 32: Ánh Mắt Đều Muốn Kéo Sợi

Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé.

-------------------------

Đường Diệp chân trước vừa rời đi thì Nguyễn Đào sau lưng trực tiếp đóng cửa xe lại.

Nàng nghiêm túc nhìn bản kế hoạch Đường Diệp đưa cho, không thể không nói chuyên nghiệp chính là không giống nhau.

Từ trên các loại số liệu của nàng Đường Diệp đều phân tích tỉ mỉ, thậm chí nàng thích hợp hình tượng gì đều đã sắp xếp xong.

Nguyễn Đào hai mắt nhìn, vẫn là nghĩ nghĩ gửi tin nhắn qua cho Tô Mạn.

Dù sao Đường Diệp có thể xuất hiện ở trên xe RV của Tô Mạn, vậy ngay từ đầu khẳng định chính là tới tìm Tô Mạn.

Một quả đào: Đường Diệp tới tìm dì, hình như là có chuyện gì đó?

Mẹ kế: Ồ, biết rồi.

Tô Mạn luôn luôn lời ít mà ý nhiều, cho dù là trên WeChat nói cũng không nhiều, không giống như Nguyễn Đào có một đống meme hoa hòe loè loẹt. Nguyễn Đào nghĩ nghĩ, lại đi theo hỏi một câu.

Một quả đào: Cô ấy nói muốn ký với tôi làm nghệ sĩ của cô ấy, cái này dì biết không?

Nguyễn Đào đợi một lúc, đối phương cũng không có lại phản hồi, nàng cầm di động nhìn nhìn, có lẽ là Tô Mạn đang bận việc khác.

Lịch trình của đại ảnh hậu cùng lịch trình của sinh viên như nàng vẫn là không giống nhau, ước chừng có thể rút ra thời gian phản hồi WeChat của nàng cũng đã rất không dễ dàng.

Nàng bấm ra ngoài khung thoại cùng Tô Mạn, liền nhìn thấy tin nhắn Triển Duyệt gửi tới cho nàng.

Triển Duyệt Duyệt Duyệt: Cậu đừng nói, mình đi xem lại phòng phát sóng trực tiếp của cậu và mẹ kế của cậu, hai ngươi thật là có cảm giác CP đó nha!

Một quả đào:.....

Nguyễn Đào trực tiếp bị lôi dâng trào cảm xúc, thậm chí mặt cũng đỏ bừng.

Một quả đào: Cậu nói tiếng người cho mình, mình và mẹ kế của mình sao có thể có cảm giác CP?! Dì ta chính là Diệt Tuyệt sư thái đoạn tình tuyệt ái!

Một quả đào: CP có thể bình dân nhưng không thể tiếp địa phủ, mình khuyên cậu thiện lương :)

Triển Duyệt Duyệt Duyệt: Nhưng kéo xuống dưới đi, cậu nhìn xem mấy tấm ảnh này, ánh mắt Tô ảnh hậu nhìn cậu đều có thể kéo sợi đến Thái Bình Dương.

Sau đó Triển Duyệt liền gửi tới mấy tấm ảnh ở phòng phát sóng trực tiếp lại đây.

Bởi vì là buổi chiều vừa mới mở phát sóng trực tiếp, ảnh chụp màn hình đều là mới mẻ nóng hổi, mỗi tấm đều có độ phân giải cao hơn tấm trước, ngay cả cái miệng đang khép chặt trên cằm của Nguyễn Đào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chương 1 là nàng từ trên cây ngã xuống, Tô Mạn ở sau người đón được nàng, khi đó trên đảo đã một mảnh tối tăm.

Thấy không rõ biểu cảm Tô Mạn là gì, Chỉ có thể nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh của cô đang vững vàng đỡ lấy eo nàng.

Từ cái góc nhìn này có thể rất trực quan nhìn thấy tay Tô Mạn, chúng đặc biệt đẹp trong ánh sáng mờ và bóng tối, giống như trắng đang phản quang, tay cô đặt ở trên eo Nguyễn Đào, sấn đến eo nàng là thật sự thon thon một tay có thể ôm hết, tinh tế lại mềm mại.

Lúc ấy chỉ lo sợ hãi và kinh ngạc, hiện tại nhìn đến mấy tấm ảnh này lại hồi tưởng lại hơi thở mát lạnh trên đầu ngón tay đối phương.

Lúc đôi tay kia đánh đàn thật giống như là xảo đoạt thiên công điêu khắc hoàn hảo giống nhau, đặt ở trên eo nàng thế mà cũng không có vẻ đột ngột, nhưng thật ra làm Nguyễn Đào cảm thấy khó hiểu......

Một quả đào: Eo mình cũng thật gầy thật là đẹp mắt.

Triển Duyệt Duyệt Duyệt:... Hoàn hoàn nhất niểu sở cung eo, đúng là khuê danh của Đào nương nương?

Nguyễn Đào vui vẻ ấn mở tấm ảnh tiếp theo, là nàng và Tô Mạn một trước một sau đi vào trong rừng, trên tay Tô Mạn cầm một cành cây dùng để dò đường.

Vóc dáng cô cao, trên mặt cũng là một bộ dáng vô cùng nghiêm túc, càng là hiên ngang mạnh mẽ, thoạt nhìn cứ như là đội viên của đội thám hiểm.

Nguyễn Đào đi sau cô, đang cúi đầu xem bụi cỏ có thẻ tích điểm hay không, ngẩng đầu liền đυ.ng vào trong lòng ngực Tô Mạn.

Hình ảnh chính là Nguyễn Đào va vào người Tô Mạn, Tô Mạn quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt là lo lắng khó có thể che giấu.

Tô Mạn sẽ lo lắng cho nàng? Không có khả năng đâu.

Nguyễn Đào chụm ngón trỏ và ngón cái lại phóng to hình ảnh lên.

Tô Mạn nghiêng đầu muốn đi xem tình hình Nguyễn Đào, đôi mắt cô hơi hơi rũ, trông quả thật là bộ dáng vô cùng lo lắng cho nàng.

Triển Duyệt Duyệt Duyệt: Thế nào? Ánh mắt này của Tô ảnh hậu có phải làm người nhìn đều rung động hay không?

Một quả đào: Không hổ là ảnh hậu, kỹ thuật diễn xuất chính là đỉnh của chóp nha, mình nói cho cậu biết nếu không phải có máy quay xung quanh, Tô Mạn tuyệt đối sẽ không nhìn mình bằng ánh mắt này, dì ta ước gì có thể đối với mình một trận châm chọc mỉa mai đó!

Triển Duyệt bĩu môi, ở trong lòng Nguyễn Đào Tô Mạn chính là mẹ kế ác độc không hơn không kém, nhưng lấy góc nhìn của cô ấy nhìn như thế nào đều cảm thấy có chút không thích hợp.

Phải nói Tô ảnh hậu đối với Nguyễn Đào là xuất phát từ mẹ kế quan tâm đối với con gái riêng đi, bản thân ảnh hậu cũng không có con nhỏ, sao có thể tràn lan tình thương của mẹ như vậy?

Nguyễn Đào lại nhấn mở tấm ảnh tiếp theo, là Tô Mạn chơi đàn ghi-ta ở bờ biển.

Gió biển thổi phất lên mái tóc bên thái dương của cô, mái tóc vốn được buộc cao cũng buông xuống, một sợi tóc bên đống lửa phản chiếu ánh sáng gợn sóng, khiến cô trông giống như một hải yêu.

Nguyễn Đào đang nâng má bên cạnh cô, trên mặt tràn đầy tươi cười, bên miệng còn có hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt, trong mắt có một tầng nhỏ vụn quang.

Nhìn vào tấm ảnh này, đâu là ánh mắt của Tô Mạn nhìn nàng kéo sợi, rõ ràng là vẻ mặt bản thân nàng hoa si nhìn đối phương!

Nguyễn Đào nhìn hình ảnh mình ôm mặt vẻ mặt vừa sùng bái vừa thưởng thức nhìn Tô Mạn liền cảm thấy tao đến hoảng, sao nàng có thể nhìn mẹ kế như vậy chứ?!

Đây nếu như bị Tô Mạn thấy được cô sẽ nghĩ như thế nào!

Triển Duyệt Duyệt Duyệt: Không sao, nghe Sư Ân nói lúc cậu ở trước mặt Tô ảnh hậu cư xử như một con cún đã quá đáng lắm rồi, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống rồi.

Một quả đào:.....

Một quả đào: Cậu có muốn nhìn thử dấu chấm than màu đỏ trông như thế nào không :)

Nàng đây kêu là co được dãn được được không!

Một quả đào: Đừng nháo nữa, hôm nay mình cứ suy nghĩ một vấn đề, cậu nói xem người như mẹ kế của mình muốn kiểu đàn ông nào mà không có, như thế nào lại gả cho ba mình?

Dì ta thật sự thích ba mình sao?

Thật ra trước kia Nguyễn Đào đã nói qua vấn đề này với Triển Duyệt.

Nhưng bên trong hào môn liên hôn thương nghiệp cũng không ít, trường hợp kết hôn bởi vì thương nghiệp quả thực không phải quá nhiều, ngay cả Tô Trừng kết hôn cũng vì nguyên nhân như vậy.

Cho nên đối với Tô Mạn cùng Nguyễn Danh Thành kết hôn hơn phân nửa vẫn là khϊếp sợ nhiều chút, nhưng cũng không phải không thể tiếp thu.

Hiện tại Nguyễn Đào mới nghiêm túc nhớ tới chuyện này, điều kiện y Tô Mạn mặc kệ là ở trong vòng hay là ở trong hào môn tìm một kẻ có tiền có quyền có thực lực còn trẻ tiểu thịt tươi thật sự là chuyện hạ bút thành văn.

Đừng nói giới giải trí, chính là Nguyễn Đào biết rằng những đối tác kinh doanh có ý với Tô Mạn đều có thể để bọn họ xếp hàng từ hải đảo đến nước Pháp.

Tô Mạn hà tất tìm Nguyễn Danh Thành một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này chứ?

Nếu nói bởi vì tình yêu, Nguyễn Đào căn bản không tin, Diệt Tuyệt sư thái sẽ có tình yêu gì chứ?

Vì tài nguyên, cái này cũng căn bản không có cần thiết.

Triển Duyệt Duyệt Duyệt: Tô ảnh hậu không phải ở phát sóng trực tiếp nói lần rung động đều là rất lâu trước kia sao, cũng không yêu đương, cậu cảm thấy cô ấy đều đã nói như vậy, sẽ thích chú Nguyễn sao?

Nguyễn Đào:... Đệch!

Nàng sâu sắc chấp nhận cảm thấy hình như Triển Duyệt nói đúng, chính là bởi vậy nàng càng muốn không thông, nếu không thích vậy vì sao lại cùng Nguyễn Danh Thành kết hôn?

Một quả đào: Mình thử qua rồi, dì ta nói là bởi vì con cái mới kết hôn, có phải dì ta có con với ba mình hay không? Tình một đêm?

Triển Duyệt Duyệt Duyệt:... Cậu cảm thấy Tô ảnh hậu sẽ làm ra tới chuyện như vậy sao? Tô ảnh hậu muốn kiểu đàn ông nào lại tìm không thấy, phải đi theo tình một đêm với chú Nguyễn một người đàn ông trung niên? Cậu cho rằng đều là Bách Văn Viễn không biết xấu hổ kia sao?

Lúc Nguyễn Đào nhìn cái tên này sửng sốt một chút, Triển Duyệt hình như cũng cảm thấy không thích hợp, lúc muốn rải lại thì Nguyễn Đào đã phản hồi một cái meme qua, là hai con vịt con đang đánh nhau, còn viết cái chữ đáng yêu "đánh bạn".

Triển Duyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ đánh chính mình hai cái.

Cũng may Nguyễn Đào cũng không có ý muốn so đo với cô ấy, Triển Duyệt chột dạ nhấn mở khung chat với Sư Ân, muốn để Sư Ân giúp đỡ một phen.

Đang yên đang lành nhắc tới Bách Văn Viễn làm cái gì, đen đủi thật là đen đủi.