Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 1: Quán bar happy gặp được mẹ kế

Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé

----------------------------------------------

Rạng sáng hai giờ trong thành phố, mọi thanh âm đều trở nên im lặng, ngọn đèn dầu của vạn gia đình đều dập tắt, chim tước đều trốn vào tổ.

Ở Hải Thị cũng có ước chừng một con phố, rạng sáng mới là tín hiệu bọn họ thức dậy kinh doanh, rạng sáng hai giờ cũng đúng là thời điểm xa hoa truỵ lạc.

Đêm khuya còn ở quán bar, ngoại trừ những người các ngành các nghề ở chỗ này tìm chút thú vui tiêu khiển, đại đa số vẫn là dân thất nghiệp lang thang, cùng với một số ít sinh viên rảnh rỗi đến nhàm chán lại muốn chiêm nghiệm cuộc sống.

Không có gì khác, xã súc chân chính là không có khả năng ở buổi tối thứ tư còn ở quán bar bay lắc.

Nguyễn Đào chính là một trong những sinh viên nhàm chán đó.

Cha nàng chưa bao giờ hạn chế tiền bạc của nàng, hơn nữa nàng mới vừa lên đại học, hiện tại năng lượng tươi mới đột phá trong đầu còn không có đi qua, bạn trong lớp có người chào hỏi một tiếng liền đi theo cùng nhau vội vàng ra ngoài.

Bọn họ học chính là diễn xuất, một đám người đều trông rất thanh xuân xinh đẹp lại chói mắt, ngay từ khi bước vào liền thu hút không ít ánh nhìn của người khác.

Nhìn thấy các bạn cùng lớp lần lượt bỏ rơi nàng đến chỗ náo nhiệt, Nguyễn Đào cũng coi thường sức nặng tình bạn ở trong lòng, lập tức liền tìm đến quầy bar muốn gọi rượu.

"Tôi mời vị tiểu thư đây uống một ly."

Rượu mới vừa được bartender đưa đến trong tầm tay Nguyễn Đào, bên cạnh nàng liền ngồi xuống một người đàn ông mặc cái áo quê mùa màu đen, Nguyễn Đào quay đầu sang nhìn nhìn, đối phương cũng đang đánh giá nàng.

Nàng chỉ mặc một cái áo hoodie liền dạo tới quán bar, thân dưới là một cái váy dài màu trắng, lộ đôi chân trắng nõn thon dài.

Cho dù là ở dưới ánh đèn mờ nhạt nhấp nháy đều làm người ta cảm thấy trắng đến loá mắt. Bàn tay cũng trông xinh đẹp vô cùng.

Một hơi thở thanh xuân ập vào trước mặt, đôi mắt to như quả nho long lanh, vừa thấy trông rất vô hại nhưng lại lộ ra một chút giảo hoạt.

Đại mỹ nữ như vậy, còn vừa thấy liền tràn ngập sức sống thanh xuân và phấn chấn tinh thần, đuôi mắt đều là câu lấy về phía trước, thoạt nhìn vũ mị lại thanh thuần.

Một tay già đời giống như hắn quả quyết sẽ không bỏ qua, từ lúc Nguyễn Đào mới bước vào hắn liền chú ý tới, hiện tại vất vả lắm mới chờ nàng cô đơn một mình mới có cơ hội tiến lại gần.

Nguyễn Đào cũng nhìn người đàn ông trước mặt này.

"Ấn đường biến đen, thiên đường lạc hãm, thiếu niên vận khí không tồi, trung niên thì có hơi cơ cực, trong nhà năm đời đều là kinh doanh nhỏ lẻ nhỉ?"

Nguyễn Đào vừa mở miệng, người đàn ông liền hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tại sao người bản thân đến gần không phải một nữ sinh đại học thanh thuần, mà lại là một thầy bói đoán mệnh không thành?

Kỳ thật Nguyễn Đào nào có biết xem tướng, có điều là gần đây trường học có mở một trong những môn tự chọn có Dịch Kinh (1), vì để lấy tín chỉ nàng chỉ đành phải học.

Không ngờ tới chính mình còn có thể dùng tới, có điều đều là thuận miệng bịa chuyện.

Không đợi người đàn ông mở miệng, Nguyễn Đào bưng ly rượu trước mặt kia lên liền trực tiếp nghênh diện hắt vào mặt người đàn ông, chất lỏng màu đỏ thoáng chốc liền từ trên gương mặt có chút dầu mỡ cửa người đàn ông chảy xuống, chảy vào cổ hắn.

"Đây xem như bổn đại sư ban cho ông một hồi tạo hóa, hãy lưu giữ để kiếp này kiếp sau còn ghi nhớ, nhưng mà kiếp sau đừng có làm trò bỉ ổi bỏ thuốc vào rượu của người khác nhé."

Nguyễn Đào ném xuống những lời này, cất bước liền bỏ chạy, nàng đã xem trọng ghế dài thượng một người, bảo đảm có thể làm chính mình thuận lợi ở ba bốn lắc mình qua lại liền có thể tới đối phương bên người.

Người đàn ông phía sau đương nhiên không thể nào cứ như vậy buông tha cho nàng, lập tức liền trong cơn giận dữ, không biết là chính mình động tác nhỏ bị phát hiện tới tức giận, còn bị một tiểu cô nương trước mặt mọi người hắt rượu càng tức giận, nhưng cũng xác thật là khơi dậy ngọn lửa hận trong lòng hắn.

Cảm nhận được người đàn ông ở phía sau đang đuổi theo, Nguyễn Đào chạy nhanh tóm một nhân viên phục vụ đưa rượu chắn ngang qua.

Mặc kệ lại nhốn nháo hoảng loạn, trong một môi trường như quán bar nơi màng nhĩ như sắp bị xé toạc có vẻ vẫn có thể có được chút bình yên và tĩnh lặng.

Đợi cho người đàn ông cuối cùng cũng đuổi kịp Nguyễn Đào, Nguyễn Đào cuối cùng cũng chạy tới gian hàng, một mông liền ngồi bên cạnh một chàng trai trẻ tuổi mặc áo thun trắng, còn làm bộ đáng thương ôm cánh tay anh liền bắt đầu làm nũng.

"Anh Ân, có ông chú kia muốn ức hϊếp em kìa ~ huhuhu ~"

Thanh âm này, nũng nịu như là quả đào chín, xoa bóp là có thể ép ra nước.

Những người đang ngồi ở đây đều quen biết Nguyễn Đào, có người liền phụt một tiếng cười ra tiếng.

"Tôi nói này chị Đào, ở đây còn có ai có thể chọc đến cô vậy? Không sợ quả đào nhỏ cuồng dã cay chết bọn họ à?"

Đều là trà trộn trong vòng, chàng trai bị Nguyễn Đào ôm cánh tay này đương nhiên cũng hiểu rõ tính tình của Nguyễn Đào là như thế nào, nhưng cũng không ảnh hưởng anh thay nàng ra mặt.

Người đàn ông trung niên đầy mặt đều là rượu, vừa nhìn liền đã biết vừa rồi đã chịu cái dạng đối đãi gì.

Hắn chớp mắt, nhìn mấy người ở trên ghế dài đều là người trẻ tuổi, lập tức càng không thuận theo không buông tha, một hai la hét muốn bồi thường.

Mấy vị Nhị Thế Tổ (2) đều nhìn nhau, trên mặt đều nghiền ngẫm tươi cười, bọn họ trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có người quản bọn họ muốn bồi thường, đều cảm thấy có chút mới mẻ.

"Lại đây, ông chủ Lý, ông lại đây nói cho tiểu gia nghe xem, việc này phải xử lý như thế nào? 〞

Ông chủ quán bar đương nhiên quen biết chàng trai này, lập tức liền lôi người túm đi ngay tại chỗ, nhóm công tử bọn họ dù có phá cả quán bar cũng không thể trêu vào, người đàn ông này còn muốn kiếm chuyện ở trên người bọn họ? Cũng không sợ chính mình mất đi nửa cái mạng.

"Nguyễn Đào, lá gan của cô lớn lắm rồi."

Một giọng nữ u ám nói, Nguyễn Đào vốn dĩ còn ôm cánh tay Sư Ân làm nũng, trong lòng còn đang đắc ý, nghe thấy giọng nữ này có chút lạnh lùng, cả người đều run rẩy mấy cái.

Đầu nàng có chút cứng đờ nhìn sang Sư Ân bên cạnh.

Nơi đó có một người phụ nữ trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai đang ngồi, cô mặc áo đen hở rốn đơn giản và quần jean bó, chân bắt chéo ngồi ở chỗ kia, mặc dù đã điệu thấp cực độ, vẫn không thể che giấu sự thật rằng cô có dáng người rất đẹp, quần jean cũng không có biện pháp che giấu cặp chân dài nghịch thiên kia, quả thực là một người ngực ưỡn mông cong, gương mặt dưới mũ lưỡi trai càng là sinh đoan trang tú lệ minh diễm mê người, nói gương mặt yêu tinh này họa quốc ương dân cũng không quá.

Đây còn không phải là Tô Mạn người nàng mới vừa cho vào danh sách đen WeChat vào buổi chiều sao.

Trừ cô ra còn ai có thể có bộ dạng yêu nghiệt trưởng thành như vậy.

Ngay từ đầu nàng vẫn luôn không ngẩng đầu, chính mình như thế nào liền không ý đến người này chứ!

Nguyễn Đào thầm nghĩ xong đời rồi.

Trên mặt lại lập tức mang lên chân chó lại mỉm cười nịnh nọt, lập tức ném cánh tay Sư Ân xuống liền chạy tới ngồi bên cạnh Tô Mạn, trên mặt cười liền giống như không cần tiền lao nhanh ra ngoài, ngoan ngoãn liền bắt đầu bóp chân cho dối phương.

"Hì hì, sao người lại ở chỗ này dọ? 〞

Trong lòng Nguyễn Đào vạn lần hối hận, nếu sớm nhìn thấy Tô Mạn cũng ở chỗ này, nàng cảm thấy không có khả năng đi thẳng đến cái gian hàng này, Sư Ân bọn họ cũng thật là, gọi Tô Mạn tới cũng không nói với nàng một tiếng!

Tô Mạn, hại nước hại dân cũng thôi đi, hiện tại còn là ảnh hậu hàng đầu ở giới giải trí.

Cô giành được rất nhiều giải thưởng từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn mở công ty giải trí của riêng mình, sự tồn tại của cô nghiễm nhiên là một tay che trời ở giới giải trí.

Gương mặt trông xinh đẹp cũng thôi đi, kỹ thuật diễn xuất thậm chí còn được mệnh danh là "Sách giáo khoa về kỹ thuật diễn xuất quốc dân".

Tùy tiện đóng một vai là có thể lấy được mấy cái ảnh hậu, giọng nói cũng được khen ngợi là thượng đế đuổi theo đút cơm ăn, tùy tiện hát mấy bài hát là có thể thống trị các bảng xếp hạng trong nhiều ngày, về cơ bản trong vòng ba tháng, các bài hát của cô đã được phát khắp cả nước từ các trung tâm mua sắm lớn đến các dì khiêu vũ ở quảng trường.

Nguyễn Đào một người chưa bao giờ chú ý đến cô, đều cưỡng bách ở một nơi toàn dân là Tô fans như vậy học được không ít bài hát của cô.

Dễ nghe thì dễ nghe, nhưng Nguyễn Đào thật là vô pháp nhẫn nại mà thưởng thức.

Nguyên nhân cũng không có gì khác.

Chủ yếu Tô Mạn người này, kỳ thật là mẹ nhỏ của nàng.

----------------------------------------

Chú thích

(1) Kinh Dịch: là một hệ thống tư tưởng triết lý của người Trung Quốc cổ đại. Tư tưởng triết học cơ bản dựa trên cơ sở của sự cân bằng thông qua đối kháng và thay đổi (chuyển dịch). Ban đầu, Kinh Dịch được coi là một hệ thống để bói toán, nhưng sau đó được phát triển dần lên bởi các nhà triết học Trung Hoa. Cho tới nay, Kinh Dịch đã được bổ sung các nội dung nhằm diễn giải ý nghĩa cũng như truyền đạt các tư tưởng triết học cổ Á Đông và được coi là một tinh hoa của cổ học Trung Hoa. Nó được vận dụng vào rất nhiều lĩnh vực của cuộc sống như thiên văn, địa lý, quân sự, nhân mệnh.

(2) Nhị Thế Tổ: chỉ con cháu những gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.