Đường Tổ Trữ vào cửa, mục tiêu: giường lớn của chính mình, phẫn nộ dùng sức nằm úp sấp trên giường, quơ lấy gối, liều mạng mà đấm!
"Tử Lâm Kiệt Tử Lâm Kiệt Tử Lâm Kiệt!"
Nói thì thầm trước mặt bạn trai sợ ta biết a? Lại còn đứng ngoài cửa nói nhỏ!
Bạn trai cũ của gã đến làm chi? A? Mở cửa rồi khép cửa lại không cho ta nhìn được, có tật giật mình a? Ha?
Đường Tổ Trữ càng đấm càng tức.
Xem ra vô tình A Trữ thân ái đã đặc biệt thích ứng với thân phận bạn trai Lâm Kiệt.
Bạn trai cũ kia. . . Vừa rồi Đường Tổ Trữ nhìn không cảm giác khác thường nào, nhưng mà lúc này chợt nhớ lại. . .
Bạn trai cũ rất tuấn tú a!
Đường Tổ Trữ vội nhảy dựng lên, đứng trước tấm gương lớn ở tủ quần áo, ôm mặt mình sờ tới sờ lui.
Đã chết!
Tướng mạo của hắn căn bản không cùng một cấp với bạn trai cũ.
Cho dù ở trước gương có nặn đi nặn lại thế nào, ngũ quan bình thường vẫn là trở về vị trí ban đầu.
Là người sáng suốt, là người thông minh, sẽ lựa chọn loại bạn trai đẳng cấp này đi.
Căn bản so ra thật kém người ta!
Đường Tổ Trữ vừa buồn vừa tức mà quay về nằm úp sấp trên giường, tiếp tục lấy chiếc gối đáng thương trút giận.
Lâm Kiệt vào đến phòng chính là trong thấy bộ dáng hờn dỗi của Đường Tổ Trữ đang đấm đấm gối.
Hai bên khóe miệng không khỏi nhếch cao lên.
A Trữ của gã, không chỉ có gây xúc động trái tim gã, mà luôn giống như vậy, phi thường đơn giản có thể tạo vui sướиɠ phát ra từ nội tâm gã.
Nhanh tay lẹ chân nhảy đến phía sau A Trữ, hắn giật mình, toàn thân gã áp vào lưng A Trữ.
"A ──────" Đường Tổ Trữ bị hù dọa, giãy dụa quay lại nhìn, mắng to: "Lâm Kiệt đáng chết! Anh làm cái gì thế!"
Lâm Kiệt chỉ là dùng sức nặng toàn thân ép lên khiến Đường Tổ Trữ không thể động đậy.
"Tôi muốn cậu. Chúng ta đã lâu không 囧囧 ."
Đường Tổ Trữ bất động , cách lớp quần áo, trên mông rõ ràng cảm giác được ngạnh vật cứng rắn đến dọa người của Lâm Kiệt.
Đường Tổ Trữ khó chịu tỏ rõ nóng nảy: "Làm. . . Làm cái đầu ấy! Đi tìm bạn trai cũ của anh a! Còn nữa, anh vào bằng cách nào?"
Lâm Kiệt mỉm cười, hôn lên vành tai Đường Tổ Trữ: "Tôi có chìa khóa." Mυ'ŧ vành tai, "Hơn nữa, A Trữ, trí não cậu bị hủy rồi a?" Liếʍ bên ngoài, "Bạn trai cũ, tên gọi như ý nghĩa chính là bạn trai trước kia"
Liếʍ vào lỗ tai, "Vốn là quá khứ rồi," hơi thở hướng truyền vào tai, "Đã là chia tay, đã không có khả năng cùng một chỗ nữa. Cậu còn bảo tôi đi tìm người ta? Vậy cậu bảo tôi phải làm thế nào với bạn trai hiện tại bây giờ? Hử?"
Một mặt chịu đựng rêи ɾỉ, mặt khác lại vì lời nói của Lâm Kiệt mà cao hứng, lập tức liền quên đằng sau hắn còn bao nhiêu phiền não, cũng quên hắn đang giận Lâm Kiệt. Chỉ là một cái liếʍ rồi hôn tai tán tỉnh, đã khiến Đường Tổ Trữ căng thẳng, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy động tình.
"Tử Lâm Kiệt. . . ." Thanh âm của Đường Tổ Trữ như con mèo nhỏ mềm yếu.
"Ừ?" Lâm Kiệt vén tóc phía sau cổ Đường Tổ Trữ, liếʍ chiếc gáy trắng nõn tinh tế kia.
"A. . . Anh thật nặng. . ." Đường Tổ Trữ ở dưới thân Lâm Kiệt, cánh tay khom lại phía sau thúc nhẹ vào Lâm Kiệt, ý muốn xoay người.
Lâm Kiệt đột nhiên đứng dậy, ngồi dậy bên cạnh Đường Tổ Trữ.
"Vấn đề tôi vùa hỏi cậu, cậu còn chưa trả lời."
Thật vất vả khiến áp lực trên thân rời đi, Đường Tổ Trữ vô lực mà trở mình, có chút hoang mang nhìn Lâm Kiệt.
Vấn đề ư?
"Vấn đề gì?"
Có điểm nổi giận, Lâm Kiệt nhíu mày, lập tức xuống giường.
"Tôi đi tìm bạn trai cũ, bye!"
Bạn trai cũ?! Trái tim sợ hãi đầy căng thẳng, cuối cùng nhớ tới mấy câu nói vừa rồi của Lâm Kiệt.
Đường Tổ Trữ lập tức nhảy dựng lên, nhảy hai bước không xa đến trên lưng Lâm Kiệt, hai tay liều chết ôm lấy cổ Lâm Kiệt, hai chân sống chết siết chặt thắt lưng Lâm Kiệt.
"Không được! Bạn trai hiện tại không cho phép anh đi!" Ngang ngược hô to.
"Cậu nói không được thì phải nghe theo a?" Lạnh lùng quay lại hỏi.
"Ngay bây giờ tôi sẽ trả lời vấn đề khi nãy của anh a!" Ủy khuất kêu giận.
"Không còn kịp rồi. Nếu không, cậu nghĩ cách giữ tôi ở lại đi." Nghiêng đầu không chờ mong lắm, nói với A Trữ.
Đường Tổ Trữ nhói tim. Hắn biết phải làm như thế nào.
Nuốt nuốt nước bọt, Đường Tổ Trữ mới từ trên người Lâm Kiệt trượt xuống, chẳng qua không buông cánh tay Lâm Kiệt ra, bám lấy Lâm Kiệt ôm trọn phía trước, ngẩng đầu hôn lên môi môi Lâm Kiệt.
Đường Tổ Trữ sử dụng toàn bộ kĩ năng, cách lớp quần áo cọ lên 囧囧 cứng rắn của Lâm Kiệt, vuốt khu 囧囧 Lâm Kiệt, liếʍ láp xương quai xanh của gã, yết hầu, an ủi nắm lấy đường cong cơ thể rắn chắc của Lâm Kiệt, nhưng mà hắn đã cố gắng vài phút, Lâm Kiệt vẫn không nhúc nhích, ngược lại du͙© vọиɠ bản thân bị chính mình làm tăng cao.
Lâm Kiệt căn bản phải nhẫn nại nhưng nhịn không nổi nữa, lúc này, gã thầm nghĩ muốn hung hăng đem A Trữ áp đảo, hung hăng mà xuyên qua hắn, nhưng gã lại muốn biết rốt cuộc khả năng trêu chọc của A Trữ đến chừng nào . Hô hấp không chế được nên nhẹ nhàng chậm chạp, toàn thân cơ thể căng ra, nắm tay nhanh lại thả, nhanh lại thả, dày vò khác thường
Đường Tổ Trữ vừa thở nặng nề vừa lui từng bước.
"Tử Lâm Kiệt. . . Anh thậm chí còn không động. . ." Đường Tổ Trữ oán giận trừng mắt nhìn Lâm Kiệt.
"Muốn tôi di chuyển, cậu cố gắng một chút đi." Lâm Kiệt nhẹ nhàng gạt bỏ lời hắn. Gã rất sợ chính mình giây tiếp theo nhịn không được mà nhún người lao tới.
Đường tổ Trữ bắt đầu 囧囧, chỉ có điều không cởi bỏ áo trên, chậm chân lại chậm tay cởi bỏ khóa thắt lưng xung quanh, nhẹ nhàng từ từ theo một bên hông gầy, rút ra.
Tốc độ kia, Lâm Kiệt thấy mà nghiến răng nghiến lợi. Hàm dưới dùng hết lực cắn chặt lại, A Trữ thân ái đang tra tấn sức chịu đựng của gã.
A Trữ chết tiệt! Cởi thắt lưng là tốt rồi! Không cần rút ra ! Nhanh cởϊ qυầи ra, đem kéo khóa quần xuống!
Đầu có Lâm Kiệt niệm chú mãnh liệt, chính là niệm thế nào cũng không khiến được động tác Đường Tổ Trữ nhanh hơn.
Đường Tổ Trữ thở gấp, nhìn chằm chằm hai mắt nóng rực của Lâm Kiệt, hắn biết tầm mắt của Lâm Kiệt đều tập trung ở 囧囧 của chính mình, cái loại gợi cảm nóng bỏng này, khiến hơi thở của hắn càng nặng nề, thân dưới phồng lên lại thêm căng.
Cuối cùng toàn bộ thắt lưng cũng được rút ra, ném sang một bên.
Đường Tổ Trữ bắt đầu động tay cởϊ qυầи dài, thong thả mà kéo khóa xuống, một giây đồng hồ kéo cũng không đến một răng.
Lâm Kiệt khô lưỡi, không dùng sức cắn răng nữa, môi lại bất giác hé mở, hô hấp vừa nhanh vừa vội.
"A Trữ. . . ." Không cần tra tấn ta! Lâm kiệt nội tâm gầm điên.
Rốt cục cái kia cũng kéo hết, nhưng Đường Tổ Trữ lại không đem quần tụt xuống, mà là trực tiếp đưa tay vào tầng cảm giác bên trong người qua viền quần hình tam giác, trực tiếp túm đầu của phân thân ra ngòai, làm trò trước mặt Lâm Kiệt, bắt đầu tự an ủi. Mặt khác tay kia lại thâm nhập đến nơi Lâm Kiệt nhìn không thấy mà chỉ có thể tưởng tượng.
"Ah. . . Ah. . ."
Thần kinh nhẫn nại của Lâm Kiệt nháy mắt bị dập nát tan tành.
Trong ba giây liền tự cởi bỏ thắt lưng cùng quần con của chính gã, một giây nữa đem A Trữ ném lên giường.
Thô bạo lột quần của cả hai, Lâm Kiệt nhịn không được phân thân 囧囧 của Đường Tổ Trữ, cúi người xuống há miệng nuốt vào.
"A. . . Tử Lâm Kiệt. . . A. . . . Đúng. . . Đúng ah. . ."
Tử Lâm Kiệt vẫn chưa từng nếm KJ của hắn, nước mắt Đường Tổ Trữ đều đã tiết ra, thanh âm chịu đựng, ôm lấy đầu Lâm Kiệt, hạ thân không tự chủ được mà đong đưa.
Lâm Kiệt vươn một tay ngăn chặn nơi dưới bụng Đường Tổ Trữ, một tay kia bắt đầu thâm nhập hướng 囧囧 của Đường Tổ Trữ.
Đường Tổ Trữ kịch liệt hít một hơi, vì khóai cảm mà kinh động thét chói tai.
"Tử Lâm Kiệt!"