Tối nay cơm nước xong, Đường Tổ Trữ đã bị Tử Lâm Kiệt cưỡng ép, gối đầu lên vai xem TV, tiêu hóa tràng dạ dày.
Đến mười rưỡi, đã bị kéo đi uyên ương cùng tắm, sau đó bắt đầu làm chuyện nhi đồng không nên ban đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, người ở công ty chuyển nhà đã tới.
Lâm Kiệt đem sổ tiết kiệm của Đường Tổ Trữ còn đang ngủ đầu óc mê muội, bảo lưu dấu gốc của những vật phẩm trọng yếu, để ở một phòng, tất cả đều giao lại nơi công ty chuyển nhà cẩn thận để ý. Loại công ty chuyển nhà này, từ lúc đóng gói đến khi chuyển nhà đến cả đồ vật trong nhà đều bố trí rất tốt, chỉ cần một ngày.
Vì thế Đường Tổ Trữ đi theo Lâm Kiệt, trước tiên ăn xong bữa sáng, Lâm Kiệt liền chở Đường Tổ Trữ ra vùng ngoại ô phía nam nổi tiếng là khu uống trà để thưởng thức.
Nhanh đến giữa trưa thời điểm xuống núi, hai người đi nơi náo nhiệt ăn cơm xem phim. Hôm qua không thấy Batman 4, hôm nay xem bù.
"Này tập này so vớ tập trước có vẻ hay hơn, anh đã nhìn thấy bức Batman của Alex Ross chưa? Còn có bức tranh Kingdom 囧囧囧 của ông ấy nữa, tập phim này có tình tiết rất thú vị." Đường Tổ Trữ say mê đầy hứng thú nói.
"Xem qua. Bức vẽ Batman cùng siêu nhân của AlexRoss tôi hình như mua toàn bộ, trong nhà cũng có tranh hoạt hình kiểu đấy."
"Tôi cũng mua. Nhưng không có mua hết. . ."
"Dù sao khi sang nhà tôi, cậu muốn xem cái gì đều có thể lấy ra."
"Sang nhà anh?"
"Ừ, tôi cũng ở kí túc xá của công ty, cậu ở đối diện của nhà tôi."
". . ."
Ở đối diện của nhà Lâm Kiệt. . . Kia không phải cơ hồ cả ngày bị cột vào cùng gã sao? Nghe nói con gái thành S đều rất đẹp.
Hiện tại ngay cả mỹ nhân cũng không có cơ hội nhìn sao? Đường Tổ Trữ trong lòng ai thán.
"Ở đối diện với tôi khiến cậu không hài lòng?"
". . . Không có." Hắn nào dám không hài lòng a, gặp phải Tử Lâm Kiệt này, chính mình cho dù có bất mãn như thế nào cũng chỉ có ăn phân của con rùa, hắn nào có dám bất mãn điều gì a.
"Nếu không hài lòng, thì dọn sang chỗ tôi ở đi." Lâm Kiệt giữ miệng cười cười, bàn tay nhẹ nhàng cọ qua ngực Đường Tổ Trữ, ma xát đến lớp quần dưới 囧囧, có ý nói: "Tuyệt đối cho cậu vừa lòng."
Đường Tổ Trữ đỏ bừng mặt, khẽ gắt: "Biến. . . ."
Lâm Kiệt lập tức nói sang chuyện khác: "Phim King Kong mới cũng vừa chiếu, cậu muốn xem không?"
"Tôi không có hứng thú với King Kong. Bất quá nghe nói Superman phải làm lại, sẽ không biết làm lại phim siêu nhân sẽ đạt đến mức nào."
"Ta thật ra cảm thấy sau Chúa tể của những chiếc nhẫn, khả năng đi xem phim lại ít đi. . ."
Hai người trò chuyện, Đường Tổ Trữ phát hiện, Lâm Kiệt cùng hắn nói chuyện khá hợp, về đoạn ABC của chính hắn, Lâm Kiệt cũng có thể có tương thông trong vấn đề, đáng ngạc nhiên. Vì thế cùng Lâm Kiệt kể về hoàn cảnh của hắn, Lâm Kiệt cũng nói cho Đường Tổ Trữ quá khứ của gã.
Vốn dĩ Đường Tổ Trữ sinh ra ở Mỹ, chính là vì ba mẹ lo lắng cho trình độ quốc học cửa hắn mà trước tiên ở thời thơ ấu cũng trung học cơ sở học ở trong nước, đến trung học thì chuyển nhà tới San Francisco. Mà Đường Tổ Trữ từ nhỏ cứ đến nghỉ đông và nghỉ hè đều ở nhà chú bên Mỹ, cho nên hắn tự nhiên học cả hai thứ tiếng mẹ đẻ Trung Quốc và tiếng Anh. Bình thường lý, hoá, toán đều là mấy môn khắc tinh của hắn, vào đại học hắn không muốn đυ.ng đến môn gì cần trí nhớ nhiều, vì thế đã vào học trường UCLASantaCruz khoa tiếng Trung.
Còn Lâm Kiệt năm lớp 11 đã đạt thành tích xuất sắc, làm học sinh trao đổi một năm, đến Dallas học trung học địa phương, năm nhất được nhận làm sinh viên của lớp đầu tiên trong trường đại học, năm hai là một sinh viên trao đổi ở Viện Công nghệ Massachusetts, sau đó lên thẳng năm ba, còn về nước một chuyến, áp dụng các khoản vay cho sinh viên, đến khi tốt nghiệp mới về nước.
Cũng là thời điểm ở Massachusetts, gặp phải Dexton đi Massachusetts tìm tài năng, Dexton liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngay chàng thanh niên xuất sắc này. Sauk hi Lâm Kiệt tốt nghiệp, bắt đầu công tác ở Dexton, khỏi đầu từ kĩ sư công trình.
"Vậy anh đã làm ở công ty bao nhiêu năm ?" Đường Tổ Trữ tự nhiên hỏi.
"Mười hai năm."
"Anh. . . Anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Đường Tổ Trữ kinh ngạc.
"Ba mươi bốn."
"Gạt người! Anh. . ." Cái này có thể biến đổi thành hoảng sợ .
"Tôi lừa cậu để làm chi?"
"Anh. . . Nhìn anh chỉ khoảng hai mươi bảy tám. . ." Đường Tổ Trữ vẻ mặt bất bình.
"Ha ha! Tôi biết chăm sóc tốt a." Lâm Kiệt đắc ý.
"Cứ bằng phương pháp đêm qua anh thực hiện, đáng lẽ sớm đã tinh tẫn nhân vong chứ? Làm sao mà nói được chăm sóc tốt a!" Đường Tổ Trữ bất bình quát.
May là bọn họ đang ở bãi đỗ xe ngầm của rạp chiếu phim, bên ngoài không có ai.
"Bình thường tôi gặp gỡ người khác cũng không có loại ham muốn như vậy, cũng không có cơ hội thế này. Đối với bạn trai của tôi, tối mới kìm nén không được. Cậu có thể không?"
". . . ." Đường Tổ Trữ mặt lại đỏ.
"Lên xe đi, chúng ta lên núi ngắm cảnh đêm."
"Lại lên núi ah?"
"Chúng ta buổi sáng đi cũng tính là lên núi vậy. Hay cậu muốn đi hóng gió biển?"
"Hóng gió biển cũng được . . ."
"Vậy ra bờ biển nhé."
Lâm Kiệt đưa Đường Tổ Trữ đi, trong lòng lại thấy ngạc nhiên.
Gã, không quá chiều chuộng tình nhân. Chung quy là cảm thấy cả hai đều là đàn ông đã trưởng thành, hai người kết giao là có vị trí bình đẳng và độc lập như nhau, không có ai so sánh chăm sóc ai, không so sánh ai yêu ai hơn, so sánh trên vấn đề mấu chốt. Có lẽ thật lâu trước kia, khi chính gã tuổi đó xem thường, từng chịu sự nuông chiều của người yêu, nhưng Lâm Kiệt gã, tự biết chính mình không phải là loại sẽ chiều chuộng người có bộ dạng đồng tính chết tiệt, cho nên, khi gã phát giác thời điểm gã có ý muốn chiều Đường Tổ Trữ, trong ngực gã sớm đã chứa đầy những ôn nhu.
Tại sao vì người này có thể dễ dàng thay đổi chính mình?
Lâm Kiệt vươn tay nắm lấy tai trái Đường Tổ Trữ đang đặt trên đùi hắn, đưa sang đặt lên chính gã.
Đường Tổ Trữ trông thấy động tác của Lâm Kiệt, có chút giật mình, lại có chút vui sướиɠ kỳ quái, nhưng đương nhiên vẫn là nhịn không được nói.
"Như vậy lái xe không an toàn đâu?"
"Tôi sẽ chú ý." Lâm Kiệt chăm chú chạy xe.
Đường Tổ Trữ trông lâm kiệt một bên thật giống mặt trời Apollo, thật sự rất hoàn mỹ. . . Nhưng là hắn bị gã kia hấp dẫn phải không?
Đường Tổ Trữ biết, từ trước đến nay có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn đều là đại ba mỹ nữ, cho dù bình thường trên phố muốn nhìn, cũng đều là nhìn con gái. Nhìn thấy một chàng trai đẹp cỡ nào, cũng chỉ có cái loại này "Cậu kia thật đẹp trai" nhận thức, cũng không từng có người đàn ông nào thu hút được ánh mắt của hắn. . . Ngay cả người đàn ông trước mặt cũng không!
Nhưng囧囧của hắn. . . Đó là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Vì sao không bị Lâm Kiệt hấp dẫn, 囧囧 của hắn lại nghiêm trọng cần Tử Lâm Kiệt? Đêm hôm đó, đêm đầu tiên chết tiệt đó, hắn liền trở nên như thế. . . Như thế. . . 囧囧thèm ăn quá lớn khó có thể thoả mãn.
Đường Tổ Trữ có điểm nhụt chí, hiện tại nếu không có Lâm Kiệt đáng chết, chính hắn dường như không được thỏa mãn.
"Này, Tử Lâm Kiệt, tại sao anh biến thành đồng tính ?"
"Biến? Tôi không thay đổi. Từ lúc nhỏ đã thế, tôi chỉ biết bản thân có xu hướng về đồng tính."
"Tôi cũng không cần trở thành đồng tính phải không?"
"Có thể. Cậu chi cần theo tôi ở cùng một chỗ là tốt rồi, tôi không yêu cầu cậu biến thành đồng tính."
". . . Với anh cùng một chỗ chính là đồng tính rồi!"
"Tôi đây ủy khuất một chút, tôi với cậu cùng một chỗ, cậu sẽ không nhất định biến thành đồng tính ."
". . . Anh theo tôi cùng một chỗ cùng tôi theo anh cùng một chỗ không phải giống nhau, chúng ta hai người ai với ai cùng một chỗ đều gọi là đồng tính phải không!"
Lạy Chúa? Hôm nay đầu óc tên nhóc này lại minh mẫn thế."Oh. . . vậy cậu không phải bạn trai tôi?"
Nếu nói không phải, Tử Lâm Kiệt lại đột nhiên dừng xe, ngay tại ven đường làm chuyện đó? Đường Tổ Trữ hơi sợ ". . . Là phải, đã nói từ hôm qua a. . . ."
"Cậu đã là bạn trai của tôi, kia ý là muốn ở cùng một chỗ với tôi, lúc này cậu mới lo lắng chuyện biến thành đồng tính chẳng phải thừa thãi sao."
"Là đúng vậy. . . Có. . . Nhưng mà! Tôi còn muốn kết hôn a! Tôi chỉ là thừa dịp còn trẻ thì chơi đàu vài năm, chờ đến tầm ba mươi sẽ tìm vợ a. . ."
Lâm Kiệt cả l*иg ngực đến cổ họng đều thấy đắng chát . Trong lòng tràn ngập tức giận mà oán trách: bisεメual chính là phiền toái như vậy!
"Cậu nghĩ mình muốn chơi bao lâu?"
"Năm năm đi. . ."
"Tôi có thể là vợ của cậu, tôi cho cậu trước năm năm để chơi đùa." Lâm Kiệt lạnh lùng nói.
Lâm Kiệt trong lòng khắc thêm: đương nhiên, năm năm này tôi sẽ không cho cậu cơ hội tìm người khác đùa cợt!
"A?" Đường Tổ Trữ ngây người. Đứa nhỏ kia thì làm sao giờ? Lâm Kiệt anh lại không muốn sinh con sao!
Bất quá Đường Tổ Trữ có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Lâm Kiệt trả lời: nếu muốn có con, đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa là được rồi.
Làm như vậy, Đường Tổ Trữ thật ra không bài xích. . . Chỉ thấy tiếc cho gen tốt của Lâm Kiệt.
"Tử Lâm Kiệt, anh đã nghĩ đến việc tìm một người mẹ thay thế để truyền lại gen của anh chưa?"
"Không có."
"Tại sao lại không?"
Lâm Kiệt nét mặt không thoải mái đáp: "Tôi chán ghét việc tϊиɧ ŧяùиɠ của tôi cùng trứng của phụ nữ kết hợp."
"Anh chán ghét phụ nữ
"Đại khái là vậy."
"Nhưng mà. . . Anh rất che chở mấy cô em gái. . ."
"Người thân với tôi không phải là người khác."
"Vì sao anh chán ghét phụ nữ?"
Lâm Kiệt cau mày: ". . . Không biết."
Đường Tổ Trữ nhìn Lâm Kiệt bên cạnh, lại nhìn một bàn tay đang bị Lâm Kiệt nắm gắt gao trên đùi, tâm không biết bất giác rút ra một chút. Lực kia còn lưu lại. . . Vẫn đau . . .