Đi Dã Điếm đêm đó, ở ngòai ý muốn của tất cả đồng nghiệp, bạn trai Lâm lão đại của bọn họ chạy mất, tất cả nhìn ngó bản mặt lạnh như băng của Lâm Kiệt, chỉ biết trong lòng Lâm Kiệt nhất định là chán nản.
Cô dâu mới cãi nhau huyên náo như vậy, lão Đại hai ngày nay tâm trạng không tốt, hôm nay bạn trai lão Đại còn treo mảnh vải trắng. Lão Đại tóm được người, còn tưởng rằng lão Đại vui vẻ, kết quả lão Đại lại vẫn thần sắc quỷ khốc, xem đi!
Bà xã chạy, khiến lão đại như gã cũng chán nản.
Làm như vậy cũng chả cần tính toán gì nữa.
Càng khiến cho mọi người rớt mắt kính, Lâm lão đại của bọn họ buồn bực vì một Đường Tổ Trữ tầm thường nhưng vẫn đi tìm tình một đêm ở hậu đức lộ. Làm cho bọn họ không thể không hoài nghi, lão đại là uống nhầm thuốc, hay là giàu to rồi đốt tiền, hành vi tɧác ɭoạи khiến người ta không thể tưởng tượng được hậu quả. (hậu đức lộ = hotel = khách sạn)
Lâm Kiệt đêm đó ôm người con trai dễ nhìn không biết bao lâu chưa gần gũi kia. Tự mình chủ động yêu tha thiết tiến tới. Lâm Kiệt vốn dĩ cũng không để ý, chỉ là muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể, cho nên cũng chỉ động tay sờ sờ người ta.
Người kia hoàn toàn chủ động, giúp gã mang mũ KJ, còn tự mình bôi trơn, tự mình ngồi lên thân dưới của Lâm Kiệt, tự mình di chuyển kịch liệt.
Bộ dáng giao triều, dường như giống A Trữ.
". . .A Trữ. . ." Lâm Kiệt nỉ non gọi.
"A Trữ? Tôi. . . A. . . . Lớn quá. . . A. . . Không phải A Trữ. . ."
"A Trữ. . ." Lâm Kiệt đưa tay chạm vào gương mặt tình một đêm, bướng bỉnh kêu tên người nào đó.
"Được rồi. . . A. . . Anh muốn gọi. . . Tôi cũng coi như là A Trữ. . . . A. . . ."
"A Trữ!"
Sau đó Lâm Kiệt liền đem người tưởng là A Trữ kia, hưng phấn lao tới, chuyển thế bị động sang chủ động, ôm cậu trai kia tận tình phát tiết.
Sau khi xong việc, người đó nằm trong vòng tay Lâm Kiệt.
"Anh thực sự yêu A Trữ hả? Trông tôi trưởng thành giống hắn vậy sao?"
"Đừng nói." Thương hắn? Sao lại có thể chứ? Chỉnh hắn cũng vui vẻ nhưng thật thật sự...
"Sợ tôi phá hỏng hình tượng A Trữ hả?"
"Cậu rất ồn ào a . . ." A Trữ cũng rất ầm ĩ mà, Lâm Kiệt nghĩ đến lúc A Trữ hét lên liền bật cười."A trữ không có hình tượng. . ."
"Xem ra anh thật sự thích A Trữ mà." Cậu trai nói xong ròi mỉm cười.
"Cậu im lặng để tôi ôm không được sao?"
"Giả vờ như đang ôm A Trữ hả?"
Cậu trai này chẳng lẽ không hiểu tiếng phổ thông a?
"Cậu biết rõ vậy còn nói làm chi?" Lâm kiệt nhíu mày.
"Tôi gọi là Hà Lê, không tên A Trữ. Mấy ngày nay tôi còn phải ở thành S, nếu anh còn cần A Trữ, nhưng tìm không thấy A Trữ, gọi điện thoại tìm tôi đi, hoặc là, trực tiếp đến phòng này của khách sạn tìm tôi." Hà Lê đứng dậy.
"Để tôi ôm cậu ngủ đi." Lâm Kiệt ngồi dựa vào đầu giường, nhìn theo Hà Lê đi vào phòng tắm.
"Tôi không có thói quen kiểu này, anh đi đi!" Dứt lời, Hà Lê đã biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Lâm Kiệt ở trên giường ngồi một lát, mới đứng dậy, cầm khăn tay lau đi vết dịch trên người, mặc quần áo, lại liếc mắt nhìn của phòng tắm một cái, mới lặng yên rời đi.
Rốt cuộc thu hết mail của A Trữ gửi đến. Mỗi ngày, vì cái gì luôn tràn ngập chờ mong mở hộp thư, sau đó thất vọng nghĩ đến muốn đập tan máy tính? !
Sau đó tất cả nhân công nhìn hắn là sợ đến phát run không dám mở lời.
Để làm chi! Bọn họ không sai sót trong công việc, gã cũng không có mắng nhóm gã!
Một tuần.
Gương mặt chết người của Lâm Kiệt đông lại hết một tuần, mỗi buổi tối đều chạy tới khách sạn cao cấp nhất thành S Le Royal tìm Hà Lê giải tỏa.
Lâm Kiệt không thể ngờ rằng, gã có thể cùng nhân tình một đêm trở thành bạn tốt.
Hà Lê vẻ mặt bất cần, không cần biết thế nào, Lâm Kiệt cảm thấy gã có thể tin tưởng được người này.
"Nói như vậy, căn bản là anh thích bisεメual?" Xong việc Hà Lê hút thuốc, hít vào rồi nhả khói ra.
"Trên cơ bản, tôi không thích cậu ta nữa!" Lâm Kiệt âm thầm liếc Hà Lê một cái. Thích? A trữ không đủ trình độ đạt được tiêu chuẩn của gã.
"Vậy lúc anh 囧囧 tại sao lại gọi tên của cậu ấy?"
Đây chính là trọng điểm.
". . . Bởi vì thuận miệng."
Phụt! Hà Lê bỏ mặc hình tượng bật cười: "Gạt quỷ! Không phải anh nói lúc trước anh có người yêu tên Lưu Dịch sao? Anh quái đản tại sao không gọi Tiểu Dịch hay A Dịch hay vân vân?"
". . . Bởi vì không thuận miệng."
Hà Lê cười muốn ngã khỏi giường.
"Lâm Kiệt! Tôi thực ngưỡng mộ anh!"
"Điểm này cũng không buồn cười." Lâm kiệt bình tĩnh.
Hà Lê nhìn lại đại ca kia, lau mặt, dần dần cũng không cười đến mức lợi hại như vậy. Chỉ mỉm cười: "Nếu đối phương là bisεメual, tôi không có cách nào giúp được, tôi cũng từng trải qua, ở trong tay một người lưỡng tính. . . Nên, anh chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi."
"Cậu làm sao lại gặp thế?"
Hà Lê cười nhạt: "Tôi không muốn nhắc lại."
"Nỗi đau quá khứ ư?"
"Đúng. Cho nên anh không cần hỏi lại nguyên nhân nữa." Hà Lê chuyển đề tài: "Anh nói A Trữ bị anh hôn đến ngất xỉu?"
"Cậu ta cũng có hưởng thụ, lúc hôn trở lại thì cậu ấy đã hết hơi, một tên nhóc ngốc nghếch."
"Khó trách anh bị cậu ta hấp dẫn, cảm giác ở trên cậu ta rất đáng yêu a."
Lâm Kiệt nhíu mày: "Cậu ta đáng yêu chỗ nào? Tôi sao lại không biết vậy?"
Hà Lê cười khổ: "Không thể không có lý mà bị người khác hấp dẫn, đây là sự kì diệu của tình yêu đấy."
Lâm Kiệt rốt cuộc chờ thư tới không nổi lại thất vọng, dần dần chồng chất thành loại buồn khổ mà thấm thía, gã quyết định chủ động tấn công.
Tìm kiếm suốt một tuần, gã sưu tập thiệt nhiều phim 囧囧, nam nam có, nam nữ cũng có. Sau đó đem đĩa bên trong hộp nam nữ ném đi, đổi thành nam nam. Rồi đem ba mươi đĩa phim chứa nam nam 囧囧 trong hộp nam nữ bỏ vào một cái thùng, bên trên viết tên Đường Tổ Trữ, địa chỉ công ty. Rồi trả tiền cho một thiệp sinh nhật. Đưa cho người giao bưu phẩm đến chi nhánh ở thành T, hơn nữa cảnh cáo anh ta, bất luận người khác có hỏi thùng này chứa cái gì, câu trả lời tốt nhất là không biết.
Lâm Kiệt lúc này mới cảm thấy được tâm tình thật tốt.
Gã thật khẩn thiết muốn biết, khi A Trữ biết được nội dung những phim kia, sẽ có phản ứng như thế nào!