Đường Tổ Trữ ào ào ngất đi đã kịp thời tỉnh lại, bọn họ đang dừng xe chờ đèn đỏ ở ngã tư.
"Anh. . . Anh tại sao lại hôn tôi a!"
"Vì tôi muốn vậy."
Đường Tổ Trữ thật sự cảm thấy vô cùng thất bại.
"Nghĩ muốn hôn cũng không thể không cần biết đến địa điểm chứ! Đồng nghiệp của anh chắc chắn đã nhìn thấy hết rồi!"
Lâm Kiệt muốn phì cười, bởi A Trữ oán giận dâng lên nghe tựa như tình nhân đang thẹn thùng.
Vươn tay, dường như trêu chọc mà sờ soạng hai má A Trữ, Lâm Kiệt nói mát: "Không hề gì. Bọn họ thay tôi vui mừng đều không kịp."
"Anh không nên đυ.ng vào tôi!" Đường Tổ Trữ không kịp né sang một bên tránh bàn tay của Lâm Kiệt, gã cũng đã lui lại đặt tay vào vô lăng, nhấn chân ga đi tới. Đèn xanh.
"Đã muốn chạm rồi."
"Anh. . ."
Đường Tổ Trữ hoàn toàn im lặng.
"Mảnh vải kia cậu mất bao lâu để làm?"
"Anh quản được tôi chắc!"
Hứ!
Suốt một tuần nay, mỗi một email trả thù của hắn đều sung sướиɠ chuyển đi, nhưng mỗi thư đáp trả thật khiến hắn giận đến đau tim, lúc này hắn mới hạ quyết tâm: Tử Lâm Kiệt! Xem ra là ngươi chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, chúng ta sẽ chơi đến cùng, nhìn ngươi hưởng thụ thế nào! Hắn lầm bầm!
Hai ngày nghỉ cuối tuần, Đường Tổ Trữ mất một nàgy đi tìm vải trắng, mất một ngày đi in chữ lên tờ A4, tất cả để có diện tích chữ lớn như vậy. Hy sinh ngày nghỉ, suốt đêm cũng không có thời gian nghỉ, ngay cả hai mi mắt cũng không được để ý.
Xin phép nghỉ hai ngày, một ngày đem tất cả các chữ tập hợp lại gắn trên mảnh vải, hôm nay còn lái xe chạy đến chi nhánh RD tận thành phố S, liền bố trí hiện trường phạm tội, hừ hừ, là muốn Lâm Kiệt xấu hổ, hy sinh hai ngày nghỉ phép, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, kết quả. . . . . .
Ô. . . Ai cho hắn biết rốt cuộc sao lại thế này? Rốt cuộc là người bên RD không bình thường, hay chính hắn mới là kẻ bất thường? Vì cái gì mà kết quả hắn thu được so với tưởng tượng trước đó lại cách xa vạn dặm?
Tên biếи ŧɦái đáng chết này còn trước mặt bao người tuyên bố rằng hắn là bạn trai của gã? !
Làm cho hắn chết đi! Làm cho hắn tỉnh mộng đi! Mọi việc này hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi, vượt qua giới hạn của trí não hắn a!
"Được, mặc kệ cậu vậy." Lâm Kiệt nhếch môi cười, sau không hề nói một lời nào nữa với Đường Tổ Trữ .
Dọc đường đi cứ trầm mặc như vậy.
Ngay cả đài phát thanh Lâm Kiệt đáng chết cũng không buồn mở. Hứ! Thực xấu xa!
Ngay cả khi tới nơi, Tử Lâm Kiệt cũng không một tiếng rên mà bước xuống xe, căn bản không để ý tới hắn. Hại hắn không biết phải tiếp tục ngồi trên xe, hay là xuống xe thì tốt hơn. Lâm Kiệt đáng chết! Lâm Kiệt thối! Cầu trời cho kê kê thối nhà ngươi trống rỗng!
( Đào Đào: không thể nói xấu thế, vì tương lai cậu chính là đồng tính đó, tốt nhất đừng có nguyền rủa loạn xạ như thế, A Trữ. A Trữ: . . . . . . )
Kết quả hắn liền thở hắt tiếp tục ngồi trên xe, nhìn thấy gã kia cùng một đám đồng nghiệp vừa gặp gỡ ban nãy, vài người còn hướng hắn nhìn thắc mắc, cùng bước vào nhà hàng ẩm thực Nhật Bản đáng sợ kia.
Thái Ngân Tiểu Cư...
Cái gì mà tiểu cư chứ, nơi này phải 5000 mét vuông là ít nhất? !
Tiếp đó Đường Tổ Trữ nghe thấy tiếng bụng mình kêu.
Ô. . . Bụng đói quá. . . Tử Lâm Kiệt! Anh còn không chạy nhanh tới cứu ta!
※※※"Lão Đại, bạn trai anh không cùng vào sao?" Tôm Nhỏ dè dặt hỏi.
"Ác! Cậu ta bảo tôi không cần lo." Lâm kiệt khóe miệng nhếch lên, lạnh lạnh mà nói.
"Lão Đại, như vậy cũng được sao? Dù cũng là bạn trai anh, hò hét cậu ta một chút là tốt rồi!" Lô Sâm cảm thấy để Đường Tổ Trữ một mình tại nơi đó, có phần không được thỏa đáng. Tình nhân mà, làm sao mà không đi cùng nhau chứ?
"Cậu ta không thích tôi quát mắng. Cũng là đàn ông thôi!" Lâm Kiệt trả lời không hề có lý lẽ.
"Cậu ta chẳng lẽ không đói bụng sao?" Được Tôm Nhỏ gọi đi cùng, Hoàng Quốc Thư cũng hoài nghi.
"Cậu ta không nói cho tôi biết." Lâm Kiệt thản nhiên hưởng ứng.
Phát hiện có điềm báo lão Đại đang chuẩn bị tức giận, Triệu Trí Hưng vội vàng hô to: "Bụng đói quá a! Gọi món nhanh một chút nào!"
Đang tiến đến là Tô Lận, Kim Quyền, Tào Khánh Phong cũng không hẳn là đói, mở thực đơn lớn tiếng thảo luận đồ gì ở đây ăn ngon.
Trong bữa cơm, không ai còn dám nhắc tới bạn trai của lão Đại, Lâm Kiệt cũng phá lệ cao hứng mà ăn xong bữa cơm này, làm cho đám lâu la cũng không thể rõ rốt cuộc tình hình hiện tại của lão Đại là sao, sau cùng mọi người cũng không thể thấy điểm gì hài hước.
Bằng lương tâm nói, lão Đại của bọn họ làm người kỳ thật không tồi, chỉ cần công việc hoàn thành là tốt lắm rồi, có thể đạt tới yêu cầu của lão Đại, bọn họ lúc đó coi như sống vương giả đi, lão Đại cũng thường thường đi cùng bọn họ ăn cơm, quan hệ cao thấp không tồi.
Tất cả mọi người đều hiểu, chỉ cần không va chạm vào bom ngầm của lão Đại, kỳ thật ở chung với lão Đại không tệ, huống chi bọn họ tất cả đều là đồng tính, rất nhiều người không thể cùng kẻ ngoại đạo tâm sự trao đổi về mấy chuyện tình cảm, có người lại có thể. Mà xem ra Lâm Kiệt cũng là đối tượng cố vấn không tồi, tuy rằng lời nói ác độc, nhưng sắc bén lại có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Ăn cơm xong, Lâm Kiệt mở miệng bảo: "Tôi muốn đi Dã Điếm uống một chén, có ai muốn đi cùng không?"
Dã Điếm, nơi nổi tiếng 囧囧囧 của thành S.
Tất cả mọi người nói muốn đi. Dã Điếm, kể ra nơi đó đặc sắc nhất là một nam DJ. Cọn họ không đi săn, chỉ muốn có thể nhìn thấy DJ kia vài lần cũng lợi hại rồi.
"Các cậu đi trước, tôi đi lấy hóa đơn, nhân tiện đi toilet." Lâm Kiệt nói.
Những người khác phấn chấn ăn bữa tiệc này của Lâm Kiệt, trước hết là xuất phát đi Dã Điếm .
Đi toilet chỉ là giả, Lâm Kiệt tay cầm hộp cơm lúc nãy mới mua, trở lại ô tô của gã.
Vừa lên xe, liền phát hiện A Trữ đã chạy mất.
Mắt nhìn xuống hộp cơm trong tay. Vốn là muốn mang cho A Trữ. . . . . .
Tâm tư hỗn độn.
Đành phải đem hộp cơm về cất tủ lạnh, mai mang đi ăn cơm trưa ở công ty.
Khi nhìn thấy A Trữ, lẽ ra định tự mình chịu thiệt thòi một chút, buổi tối sẽ tự chui đầu vào lưới, tóm lấy cái đó mà mơ màng nằm trên giường, cái này cũng không giỡn . . . . . .
Quên đi quên đi, đi Dã Điếm có nhiều người cũng được lắm. Hy vọng đêm nay có thể tìm được con mồi không tệ.
Dồn hết tâm trí quên đi cảm giác mất mát tận đáy lòng, Lâm Kiệt chạy xe thẳng về Dã Điếm.