Anh Trai Vua Màn Ảnh

Chương 6

25.

Trời đã sáng.

Trong các phòng bệnh truyền ra tiếng ồn ào, có người cầm bình nước đến phòng nước sôi để châm thêm nước, có người đang dọn giường, có người đang nhỏ giọng nói chuyện…

Lúc này tôi mới bước vào phòng bệnh, Lục Tranh đã tỉnh, lúc anh thấy tôi ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tôi.

Ánh mắt hết sức phức tạp, mấy giây sau anh mở miệng nói —

“Không phải đã nói với em anh không sao rồi sao?”

“Em tới lúc nào?”

Anh duỗi tay trái của mình về phía tôi, tôi nắm chặt lấy.

Tay của tôi lạnh buốt, còn tay của anh thì rất ấm, dường như anh ấy đã thở dài, cầm tay của tôi nhét vào trong ổ chăn, giọng nói càng dịu dàng hơn:

“Có phải đến lúc nửa đêm không? Tại sao lại không vào trong? Bên ngoài lạnh biết bao.”

Tôi nhìn anh, không nói nên lời một câu nào.

“Được rồi, không sao cả, bọn anh làm diễn viên, nếu như không bị thương thì không dám nói đã từng đóng phim hành động.”

“Coi em kìa, hai con mắt sưng hết cả rồi, mau đi rửa mặt đi.”

Lúc này tôi mới “ừm” được một tiếng.

Lúc rửa mặt, tôi nhìn mặt mình ở trong gương cảm thấy xấu hổ muốn chết, có chút hối hận khóc nguyên đêm qua.

Người ta nói, con gái phải quan trọng nhan sắc, lần này tôi tới chỉ mang theo chìa khoá với túi tiền cùng một bọc khăn giấy, đừng nói tới đồ trang điểm, đến cả đồ để rửa mặt cũng không đem theo.

Cái nhan sắc hạng một này, tôi thua Chung Vũ Đồng ít nhất phải ba con phố!

26.

Từ phòng vệ sinh bước ra ngoài, tôi rầu rĩ không vui.

Lục Tranh hỏi tôi làm sao thế, sao mà bước vào một chuyến ra ngoài lại còn không vui hơn?

Tôi không có cách nào nói ra sự thật, chỉ nhìn vào cái đầu quấn đấy băng gạc của anh, nức nở nói: “Sợ anh có sẹo.”

Anh cười: “Mặt có sẹo thì không được làm diễn viên nữa hả? Em coi ảnh đế Tạ, ảnh đế Hồ đó, không phải đều rất tốt sao? Mặt có sẹo thì không phải kỹ năng diễn xuất cũng cao thêm một bậc sao?”

Tôi cũng cười theo, anh có suy nghĩ như thế này cũng không cần phải lo lắng quá.

“Vậy anh cũng cố gắng một chút, sau này cũng tranh được một cái giải ảnh đế?”

“Được.”

Lúc đang nói chuyện, ánh mắt của anh nhìn về phía cửa.

Tôi quay đầu nhìn theo —

Quả thực có khách tới rồi, tôi biết đối phương nhưng đối phương không biết tôi. Đây chính là đại diện của nam chính trong bộ phim cổ trang thần tượng mà Lục Tranh đang đóng, cô cầm theo một giỏ trái cây đi về phía Lục Tranh.

“Tiểu Lục, cậu sao rồi?” Nụ cười của cô ta vô cùng thân thiết, “Ban đầu Tiểu Lý cũng dự định đến đây, nhưng mà hôm nay cậu ấy còn có việc khác, dặn đi dặn lại kêu chị đến thăm cậu, sau này có việc gì cần thì cứ gọi điện thoại nha.”

Tiểu Lý chính là nam chính trong bộ phim cổ trang thần tượng đó, hiện tại là một trong những đỉnh lưu trên thị trường.

“Cảm ơn đã quan tâm.” Lục Tranh cọ quậy ngồi dậy một chút, “Chị Vương, chị bận rộn như vậy còn cất công đi một chuyến, thật ngại ghê! Vết thương nhỏ đó mà.”

“Làm gì có? Khoảng thời gian vừa rồi nhờ có em hướng dẫn cho Tiểu Lý nên kỹ năng diễn xuất của Tiểu Lý tăng lên không ít, còn thường xuyên nói phải học tập em.” Người đại diện bắt đầu nịnh nọt một cách hết sức thương mại.

Lục Tranh cũng phải khách sáo với cô ta.

Hơn mười phút sau, người đại diện nói phải đi rồi, cô ta vỗ vỗ giỏ trái cây, trong giọng nói còn chút ý gì đó khác: “Nhớ ăn nha, chị lựa từng trái một đó.”

“Vâng, cảm ơn chị Vương, cũng thay em cảm ơn thầy Lý với ạ.” Lục Tranh cười nói cảm ơn.

27.

Sau khi người đại diện rời đi.

Tôi không ngừng cảm thán: “Không hổ là người đại diện của đỉnh lưu, thật là biết cách làm người, còn đặc biệt mua trái cây đến thăm, thật sự là quá chu đáo… Mặc dù kỹ năng diễn xuất còn hơi tệ, nhưng mà đối nhân xử thế như thế này, ai lại không thích?…”

Lục Tranh mỉm cười ngồi nghe tôi lải nhải bên tai, sau đó hỏi: “Em thích cậu ta hả? Có cần anh giúp em lấy chữ ký không? Rồi thêm chụp chung cái ảnh chứ hả?”

Tôi nghiêng đầu.

Nhìn xem cái đầu đang bị bọc giống như xác ướp của anh, tôi lại cười: “Em không thích đỉnh lưu, đều là phải làm việc cho tư bản mà thôi.” (Câu tôi không nói ra miệng chính ta: Em thích anh.)

“Thì ra em lại biết rõ như vậy.” Lục Tranh cười.

“Đương nhiên!” Tôi đắc ý, mở bọc ngoài của cái giỏ trái đây ra, “ y da, để em gọt cho anh trái…”

Tôi chưa nói xong.

Đã nhìn thấy một thứ đồ đặt ở mặt dưới của giỏ trái cây —

Một tấm thẻ ngân hàng.

“Cô ta… Đây là ý gì?”

Tôi cầm thẻ ngân hàng lên, mặt sau viết mật mã, bên cạnh còn dán thêm một miếng dán nhỏ: ¥200,000.

200 ngàn tệ?!

Ngay lập tức, tôi lờ mờ đoán ra được gì đó.

Tôi nhớ tới lần nữa, đỉnh lưu đối diễn với Lục Tranh, đỉnh lưu từ đầu đến cuối không diễn được, bị hô “cắt” hơn mười lần, đỉnh lưu nổi giận ở ngay hiện trường, nói muốn đổi Lục Tranh.

“Việc anh bị thương có liên quan gì đến anh ta?!”

Toi nén cơn lửa giận, một tay chống ở trên mép giường, “Có phải anh ta đẩy anh xuống hay không?! Cáp treo của anh có phải có người động tay động chân vào rồi không?!”

Trong lòng tôi nhận định là tên đỉnh lưu đã âm thầm giở trò xấu, người đại diện đem 200 ngàn tệ ngày tới rõ ràng là phí bịt miệng!

Lục Tranh lại nói: “Việc này không có chứng cứ.” Anh ngừng lại, “Em có còn tính gọt táo nữa không?”

“Không gọt nữa!”

Tôi “rầm” một cái đặt con dao cùng trái táo lên tủ đầu giường.

“Có tiền thì hay lắm à?!”

“Đúng là không tầm thường.”

Tôi không ngờ rằng Lục Tranh sẽ nói như vậy, giọng điệu bình tĩnh, mang theo chút gì đó… Có lẽ là cảm giác bi thương, hoặc cũng có lẽ là sự bất lực không làm gì được.

Tôi hơi sửng sốt, trong đầu tiểu nhân đã mang giỏ trái cây này cùng theo thẻ ngân hàng ném thẳng vào trên người đỉnh lưu cùng người đại diện.

Mà trong hiện thực, tôi lại đang yên lặng cầm con dao nhỏ với quả táo lên, tiếp tục gọt.

Tôi nhớ lại chuyện Vu Nhất Châu và Bạch Nhiễm Nhiễm, Vu Nhất Châu vứt bỏ tôi mà chọn cô ta, đến tột cùng là do yêu cô ta hay là yêu tiền của nhà cô ta; Lại nhớ đến Chung Vũ Đồng vì nổi tiếng mà vứt bỏ Lục Tranh, ôm ấp với kim chủ ba ba; Nhớ tới Lục Tranh lần này gãy xương phải nằm viện, đến cả người chăm sóc riêng cũng không nỡ thuê…

Thật là —

Nhà giàu thịt thơm ăn không hết để thối, kẻ nghèo không xương chết cóng ngoài đường!

“Bây giờ em đưa cho anh ta 200 ngàn tệ rồi làm gãy xương anh ta, anh ta có chịu không?” Tôi cắt một miếng táo ra, hung hắn cắm con dao xuống.

Lục Tranh nhìn tôi rồi lại nhìn miếng táo nhỏ tôi đưa đến bên miệng anh.

Anh cẩn thận từng li từng tí căng miếng táo.

Còn tôi lại há to miệng cạp phần còn lại của quả táo.