12.
Người mà Lục Tranh đang để ý đến 99,9% là nữ thứ trong phim, bởi vì tôi bị cô ta nhắm vào.
Nhắm vào một cách rất rõ ràng.
Trước kia tôi với cô ta mỗi ngày còn nói với nhau chưa đến ba câu, hiện tại cô ta thỉnh thoảng lại diss tôi, một hồi nói ghi chép của tôi không rõ ràng, một hồi lại nói tôi không diễn đạt được ý đồ của đạo diễn, một hồi lại nói tôi không biết nhìn về đại cục…
Tôi cũng không rõ, hai cái phim ngắn này kế hoạch quay chụp cùng lắm cũng chỉ kéo dài khoảng một tháng, ai cũng biết là tác phẩm đồ ăn nhanh, lại còn so đo như vậy? Ai không biết lại còn tưởng tác phẩm đem đi tranh giải Oscar đấy!
Tôi ban đầu là nhịn, sau này không thể nhịn nổi nữa —
“Chung lão sư để ý đến công việc ghi chép ở trường quay như vậy, cô đang tính đổi nghề hả?”
“Bộ tôi không có giày thì cô sợ tôi sẽ đυ.ng đến giày của cô hả? Cô còn chưa có hot đâu! Có thời gian nhằm vào tôi thì không bằng tập trung suy nghĩ về kỹ năng diễn xuất của mình ấy, đừng để uổng công châm mấy trăm phát trên mặt mình.”
“Còn nữa, tôi với Lục Tranh trong sạch! Cô muốn để ý tới anh ta thì tự mình đi tìm anh ta, diss tôi làm cái gì? Chẳng phải chỉ cho tôi một cái chân giò thôi sao?”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía tối, kinh ngạc.
Nữ thứ khuôn mặt đỏ bừng lên.
Tôi hiếm khi được người ta chú ý đến trong lòng không khỏi đắc ý: Người hiền bị bắt nạt, tôi phản kháng một chút cô ta ngay lập tức thành thật liền!
Tôi hung hăng vứt một cái nhìn khinh khỉnh, phát hiện ra ánh mắt của nữ thứ đang thay đổi: Từ kinh ngạc đến gút mắt yêu hận, lại đến nghiến răng nghiên lợi sau đó oán hận…
Trong lòng tôi bỗng “lộp độp” một tiếng.
Chỉ một thoáng này, cô ta diễn ra nữ phụ ác độc sung mãn gấp vạn lần so với diễn trong phim.
Cô ta không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng trào phúng nhìn tôi, sau đó đạp giày cao gót rời đi.
Có người đi tới, vỗ vỗ vai của tôi, im ắng thở dài, dường như đang nói tôi tự lo thân mình.
Trong lòng tôi lại “lộp bộp” một tiếng.
Xong rồi, chẳng lẽ cô ta thật sự có chống lưng sao?
Bởi đã nói là sợ cái gì thì cái đó đến, chỉ hai ngày sau, phim còn chưa quay xong thì công việc thực tập của tôi đã kết thúc.
Đạo diễn hết sức uyển chuyển mời tôi rời đi.
13.
“Tại vì sao?”
Khi đó tôi ấu trĩ vọt đến trước mặt nữ thứ.
Cô ta đang dặm phấn, ánh mắt nhìn về trong gương, nhẹ nhàng liếc tôi một cái, giọng đầy mỉa mai: “Nhìn cô không vừa mắt, lý do này đủ chưa?”
“Không đủ!” Giọng nói của tôi rất lớn, trừng lơn hai con mắt nhìn cô ta.
Cô ta không thèm đến tôi.
Mãi cho đến khi tôi rời đi, bước tới cửa thì mới nghe được giọng của cô ta ở phía sau truyền đến.
“Lục Tranh…”
m lượng cực nhỏ mang theo chút vỡ vụn. Rất nhẹ.
Gió thổi qua sẽ bay.
14.
Lục Tranh, Lục Tranh!
Tôi thật sự là gặp phải vận xui tám đời! Cái người này sinh ra là để đến khắc tôi!
Từ khi biết tới anh ta tôi liên tục gặp chuyện xui rủi!
Thất tình! Phản bội!
Hiện tại còn tuyệt hơn nữa, bởi vì tình duyên anh ta lận đận nên công việc thực tập của tôi cũng bay đi luôn!
Tôi xông đến chỗ toàn làm phim của anh ta, trong lòng thề phải tháo anh ta làm tám mảnh!
15.
Anh ta đang diễn một bộ phim cổ trang thần tượng.
Khác với bên đoàn làm phim của tôi, phim của bọn họ là chế tác lớn, nam chính nữ chính cộng thêm nam nữ hai đều là minh tinh lưu lượng, vai phụ có rất nhiều diễn viên gạo cội.
Đây là sự phối hợp lưu hành nhất bây giờ, diễn viên gạo cội khiêng kiệu cho minh tinh lưu lượng.
Lục Tranh diễn vai nam số n, trong phim đóng vai một tướng quân chiến đầu thất bại trở về.
Nam chính là một chiến thần vương gia.
Máy quay phim đang vận hành, tôi không điên đến mức làm loạn chỗ quay chụp của người ta, chỉ nhìn xa xa.
Lục Tranh mặc một bộ áo giáp, chân què đang lết đi, phần bụng phía bên phải hình như đã bị thương, lưng có chút cong xuống, phía bên phải cuộn tròn lại phải hơn nữa phân.
Tôi không nhìn thấy rõ mặt của anh, nhưng máu me cùng sự gian nan vất vả đó đập thẳng vào mặt tôi.
Chỉ một cái chớp mắt này, tôi đã kinh ngạc.
Kinh ngạc bắt nguồn từ so sánh.
So sánh với nhận biết về nữ thứ trong bộ phim của chúng tôi, kỹ năng diễn xuất của hai người đúng thật sự là khác nhau một trời một vực, càng phải so sánh hơn là cái vị vương gia gầy còm mặt đơ đứng đối diện anh!
Tướng quân chĩa một gối xuống đất, vương gia mặt đơ;
Tướng quân ôm tay thành quyền bẩm báo, vương gia mặt đơ;
Tương quân bẩm báo hoàn tất, vương gia mặt đơ lúc này mới nghiêng người đến đỡ tướng quân dậy, đạo diễn cau mày từ đầu đến cuối, đến giờ phút này cuối cùng không thể nhịn được nữa —
“Cắt!”
Một đám người ùa tới, có người đưa nước cho lưu lượng, có người dặm phấn cho lưu lượng, có người đưa cho lưu lượng kịch bản, đạo diễn tự đi qua quá, tự mình giảng kịch cho lưu lượng.
Lục Tranh ở bên cạnh cũng nghe hết sức nghiêm túc.
Tôi vẫn chờ ở đó.
Lục Tranh càng diễn càng tinh xảo, lưu lượng thì càng ngày càng không hiểu được cách diễn, NG hơn mười lần, lưu lượng rốt cuộc cũng đã không nhịn được nữa, nói Lục Tranh chèn ép diễn xuất của anh ta, gào thét đòi thay người.
Một cảnh quay mà phải quay hơn một tiếng đồng hồ, mãi mới chờ được cảnh này quay xong, tôi mới vẫy tay với Lục Tranh.
Lục Tranh mặc nguyên bộ áo giáp đi đến chỗ tôi, lưng thẳng tắp.
Sau lưng có vô số người vây quanh lưu lượng, mà Lục Tranh lại lẻ loi một mình, tôi nhớ tới đạo diễn Trương của phim chúng tôi đã từng đánh giá anh: Diễn rất tốt, đáng tiếc…
“Tại sao cô lại ở đây?” Anh cười hỏi.
Tôi bỗng nhiên không còn tâm trạng hỏi tội nữa.
Trong cuộc sống, buồn vui của mỗi người hoàn toàn không giống nhau, tôi bị đoàn làm phim đuổi đi anh ấy sao lại vui vẻ được chứ?
“Đi ngang qua nơi này, trông thấy anh đang quay phim nên đứng xem một chập, diễn rất tốt.”
Vừa dứt lời, tôi ý thức mình là sinh viên còn chưa có tốt nghiệp đại học, vừa mất đi công việc thực tập, nói lời này ra quả thật có chút không biết trời cao đất rộng, vội vã bổ sung thêm một câu:
“Đạo diễn Trương cũng nói anh diễn rất tốt.”
Anh cười cười, một đôi mắt sáng rực như nhìn xuyên thấu cả lòng người.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Anh hơi ngừng lại, trực tiếp nói ra trọng điểm, “Có phải Chung Vũ Đồng làm khó dễ cô không?”
Chung Vũ Đồng là tên của nữ thứ của phim chúng tôi, mấy giờ trước tôi bị đoàn phim đuổi đi, chính là vì cô ta.
Tôi ngạc nhiên nhìn Lục Tranh.
Lục Tranh bình tĩnh nhưng lại quay người hướng về phía đoàn làm phim của tôi mà đi: “Tôi đi tìm cô ấy!”
Tôi kéo cánh tay của anh ấy lại, lắc lắc đầu với anh.
“Không cần, tôi đã rời khỏi đoàn làm phim rồi.”
Trong cặp mắt của anh ấy hiện lên sự áy náy: “Xin lỗi nha, làm liên lụy tới cô rồi.”