Lúc Thi Ngọc tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, hôm qua sau khi bị hắn đè lên bàn làm đến cực khoái, cô liền ngủ một mạch đến bây giờ.
Đây là một căn phòng tương đối thô sơ, nhưng vẫn còn được tính là khá tốt, ngoài tiện nghi đơn giản thì cũng sạch sẽ và ngăn nắp.
Cô vừa thức dậy, đã có một người đàn bà, với dung mạo hiền hậu đang bưng nước đi vào, “Cô tắm rửa sạch sẽ đi, Tư lệnh nói, lát nữa sẽ cho cô vào nhà giam thăm cha cô.”
“Thật sao?” Thi Ngọc cực kỳ kinh ngạc, cô nhảy xuống giường, nhìn trên người mình không biết từ khi nào đã đổi thành một bộ đồ ngủ sa tanh màu hồng nhạt, mà sửng sốt hỏi, “Bộ quần áo này là ai thay cho tôi?”
Người đàn bà ngậm cười nói: “Là tôi thay, cơ thể cũng là tôi lau.”
Thi Ngọc nhớ đến cảnh tượng cuối cùng ngày hôm qua ngất đi, mặt mũi cô lập tức đỏ bừng đến cổ.
Đây cũng là lần đầu tiên người đàn bà này nhìn thấy Tư lệnh dẫn một nữ nhân về nhà, hơn nữa còn có hành vi thân mật như vậy, cho nên bà cũng không dám thất lễ với cô.
Mặc dù bà không biết giữa Tư lệnh và cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng dẫu sao bà vẫn phải thận trọng xử sự.
Sợ cô ngại ngùng, người đàn bà chủ động chuyển chủ đề, “Ở đó đã sắp sẵn quần áo cho cô thay, lát nữa sẽ có phụ tá Trương đưa cô vào nhà giam.”
“Được được, cảm ơn.”
Sau khi người đàn bà lui đi, Thi Ngọc vội vàng tắm rửa sạch sẽ, rồi thay quần áo đã được chuẩn bị sẵn cho cô.
Bộ trang phục rất khác so với bộ sườn xám trước kia cô thường mặc, đó là một chiếc đầm nữ màu đỏ, tay áo loe.
Cổ tay áo, đường viền cổ và cả vạt váy đều được may một vòng ren tinh xảo, trông rất đẹp.
Cô rất ít khi mặc loại quần áo này, mặc dù phong cách phương Tây đã được truyền bá từ lâu, nhưng cô cảm thấy loại quần áo này luôn có chút rườm rà, vì vậy cô không thường xuyên mặc nó.
Hơn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy hơi khó chịu trước màu đỏ đậm như này.
Nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, người đàn ông kia chọn cho cô cái gì, cô chỉ có thể mặc cái đó, hiện tại cô không có quyền tự do quyết định.
Phụ tá Trương đã đợi cô ở trước cửa, cô chỉnh sửa lại váy vóc, rồi nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
Phụ tá Trương vẫn luôn theo bên cạnh Quý Tranh, hắn cũng biết được những chuyện gần đây giữa Tư lệnh và Thi gia.
Nhưng khi nhìn thấy Thi Ngọc bước ra ngoài, với khuôn mặt trắng mềm như ngọc, cùng chiếc cổ thon dài được bao bọc bên trong một lớp vải đỏ đậm.
Hắn liền âm thầm cảm thán, đại tiểu thư này của Thi gia quả thực đúng như tên gọi của cô, làn da trắng như ngọc, diễm lệ đáng yêu.
Chẳng trách Tư lệnh nhà hắn đã nhiều năm không gần phụ nữ, lại phải dùng mọi thủ đoạn để cưỡng ép cô.
Nhưng khi nghĩ đến ân oán trong quá khứ giữa Thi gia và Tư lệnh, tuy hắn không rõ lắm, nhưng cũng mơ hồ hiểu được một chút.
Hắn không khỏi thở dài, nếu như hai người gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường, một đôi trai tài gái sắc, chắc chắn sẽ là một chuyện tình đẹp.
Cuối cùng, Thi Ngọc cũng đến được nhà giam, mới có hai ngày ngắn ngủi, nhưng cô lại trông thấy bộ dạng của cha đã già đi mười tuổi giống như bị người ta tra tấn, chóp mũi liền chua xót, nước mắt cứ chảy dài, “Cha——”
Giọng cô hoà theo tiếng khóc nức nở.
“Ngọc Nhi, con gái ngoan của cha.” Thi Nhân Lễ nắm lấy tay Thi Ngọc qua song lan can, thấy cô vẫn ổn, ông cũng yên tâm hơn, “Con không sao chứ?”
“Con không sao, nhưng cha... sao người lại thành bộ dạng này vậy...”
Mái tóc rối bù của Thi Nhân Lễ đã bạc trắng, các rãnh nhăn trên mặt ngày càng sâu hơn, từ trước đến nay, ông vẫn luôn sống trong nhung lụa, đây là lần thứ hai bị giam cầm, mặc dù không bị tra tấn, nhưng tinh thần lại suy sụp.
Ông thở dài nặng nề nói, “Lúc đầu cháu Lục đã khuyên ta, nhưng ta lại bị lợi ích khổng lồ làm cho mê muội đầu óc, giờ nghĩ lại, cái bẫy rõ ràng như vậy, sao ta lại bị mắc lừa được cơ chứ?”
“Vậy mẻ trà đó người không kiểm tra sao?”
“Chắc chắn đã được kiểm tra rồi, nhưng không biết vì sao, chỉ mới để một tháng thôi, mà toàn bộ đã thay đổi hết.”
Thi Ngọc trầm ngâm, “Có phải có người động tay động chân hay không?”
“Haiz, nhưng chúng ta không có bằng chứng.”
“Cha, người hãy kiên trì, con sẽ nghĩ cách cứu cha ra ngoài.”
Thi Nhân Lễ nắm tay cô nói, “Tuy hôn lễ chưa xong, nhưng dù sao hai đứa cũng đã tổ chức hôn lễ rồi, Lục gia bọn họ sẽ không bỏ mặc con chứ, bằng không một mình con, sao có thể có cách?”
Thi Ngọc nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây giữa Lục Phong Dật và Lục Cảnh Giai, mà miễn cưỡng cười một cái, cô thật không biết phải trả lời thế nào.
Thi Nhân Lễ nào có nhìn không ra, ông giận dữ vuốt râu nói, “Lòng người dễ thay đổi, không ngờ Lục gia này cũng là như vậy.”
“Không có, cha, Lục ca ca vẫn luôn vì chuyện của nhà ta, chạy bôn ba khắp nơi, chỉ là con... hiện tại không muốn nhờ cậy nhà bọn họ.”
“Sao con lại hồ đồ như vậy chứ!”
Hai người còn muốn nói gì nữa, thì tiếng bước chân từ xa truyền đến, Thi Ngọc rất quen thuộc với tiếng bước chân này, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Đôi bốt quân đội của người đàn ông va chạm với sàn bê tông nặng nề, phát ra âm thanh trầm đυ.c, từng bước từng bước như thể giẫm lên trái tim cô.
Cô nắm chặt lấy tay cha mình, thậm chí còn bắt đầu hơi run rẩy.
Thi Nhân Lễ nhìn thấy người đàn ông kia ở cách đó không xa, cũng sợ hãi rụt cổ lại.
Hôm nay Quý Tranh cầm trong tay một cây roi khác, vẫn là màu đen tuyền, nhưng trên chiếc roi còn có xước măng rô, thô cứng hơn, nhìn rất dữ tợn, đáng sợ.
Hắn cuộn chiếc roi lại, cầm trên tay, từ trên cao, khinh thường nhìn tình cảm sâu sắc giữa cha và con gái, trên mặt nở một nụ cười nhạt.
Cả hai người đều nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi, nhìn ánh mắt này, hắn chợt nhớ đến ánh mắt của mẹ hắn trước khi bà qua đời.
Bà kéo tay hắn nói: “A Tranh à, đừng đấu với bọn họ, cũng đừng đi báo thù, mẹ chỉ cần con bình an là tốt rồi.”
Dựa vào cái gì? Người làm chuyện xấu mà không bị trừng phạt, còn người vô tội lại phải chết oan uổng, trong khi ông ta ngày một giàu có, thậm chí còn trở thành nhân vật lớn giàu nhất nơi này.
Và ông ta còn có một cô con gái xinh đẹp, đáng yêu.
Cô ấy sống hạnh phúc như thế, vậy cô ấy có biết hạnh phúc của mình đã tạo trên máu và nước mắt của người khác mới có hay không?
Đã có tiền, nhất định phải nắm giữ quyền lực, trải qua sự thử thách bằng máu trên chiến trường, cuối cùng hắn đã từng bước từng bước đi được đến vị trí như ngày hôm nay.
Nghĩ đến tương lai có thể trắng trợn báo thù, hắn cảm thấy huyết mạch dưới da đã bắt đầu sôi lên sùng sục.
Điều này còn khiến hắn phấn khích hơn cả việc ra chiến trường.
Ánh mắt hắn liếc nhìn bộ váy màu đỏ thẫm Thi Ngọc mặc ngày hôm nay, mà liếʍ hàm răng sau.
Hắn biết mà, màu đỏ sẽ rất hợp với cô.
Năm hắn mười lăm tuổi, mẹ qua đời, cô mặc trên người một chiếc váy màu đỏ y như thế này, lúc đó cô dường như chỉ mới tám chín tuổi.
Chiếc áo khoác màu đỏ làm cô trông thật trắng trẻo đáng yêu, khi cười lên, đôi mắt rất sáng và hàm răng rất trắng.
Đúng vậy, chỉ có hắn bất hạnh, trong khi gia đình của kẻ gϊếŧ người đã gϊếŧ người thân cuối cùng của hắn lại được sống hạnh phúc và bình yên.
Hôm nay, hắn lại tái hiện cảnh mặc chiếc váy đỏ tương tự như năm đó.
Hi vọng cô, vẫn có thể cười được.