Thi Ngọc đi theo sau hắn, vào dinh phủ Tư lệnh của hắn.
Ngôi nhà hiện tại còn hoành tráng hơn ngôi nhà hắn ở ba năm trước, cô phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đi qua dãy hành lang này.
Hoa viên bên bờ sông, rường cột chạm khắc, xa hoa lại cảm giác thực tế.
Cuối cùng, hắn dẫn cô vào một căn nhà vườn.
Trong nhà được bài trí nguy nga lộng lẫy, đèn chùm tinh xảo rườm rà, sàn lát đá cẩm thạch, còn có bộ ghế sofa tràn ngập phong cách kiểu Âu.
Người đàn ông quyết đoán bước qua, rồi ngồi xuống.
Hắn không nói gì, chỉ ngồi đấy nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Thi Ngọc đứng cách hắn khoảng năm bước, vặn vẹo ngón tay.
Ánh mắt hắn nhìn đến đâu, nơi đấy sẽ nổi lên một lớp da gà dày li ti.
Hắn dùng tay ra hiệu cho cô đi qua.
Bây giờ, Thi Ngọc nhìn thấy ghế sô pha, cô lập tức nhớ đến chuyện xảy ra ba năm trước, nên ngập ngừng không dám tiến lên.
Người đàn ông cọ xát cây roi trong tay, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn lên mặt nạt nộ nói: “Nếu lần sau còn bắt tôi phải nói lại lần hai, thì đừng trách tôi không cho em cơ hội, lại đây.”
Thi Ngọc không dám lề mề, ngoan ngoãn đi qua.
Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám trắng khảm chỉ bạc, khóa nền tinh tế kéo kín sát cổ, trông vô cùng lương thiện, nhưng đường xẻ bên hông sườn xám lại xẻ đến tận đùi, khi cô bước đi đều sẽ lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến người ta tràn đầy ý muốn rình mò.
Sự dịu dàng và nhiệt tình khiến người ta nhìn cảm thấy ấm lòng.
Cô đứng trước mặt hắn, mặc dù hắn ở tư thế thấp, một người ngồi, một người đứng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến khí thế của hắn.
Huống hồ, dáng người cô nhỏ nhắn, cho dù hắn có ngồi, cô cũng không cao hơn hắn bao nhiêu.
Cây roi trong tay người đàn ông ấn vào bắp chân cô, bắt đầu trượt lên trên, chiếc roi thô ráp cọ vào da thịt cô, hệt như lưỡi xước mang rô của loại động vật họ mèo, mang đến cảm giác có hơi đau rát.
Cây roi đi từ bắp chân lên đến bắp đùi, sau đó ấn vào giữa hai chân cô.
Toàn thân cô run lên, vô thức kẹp chặt đùi, nên chiếc roi cũng bị cô tiện thể kẹp lấy.
Người đàn ông khẽ nhăn mày, thấp giọng nói: “Dạng ra.”
Thi Ngọc không dám chần chừ, run rẩy mở đùi.
Cây roi cọ xát phần hạ thể của cô qua lớp qυầи ɭóŧ, một lúc sau, hắn dùng roi đẩy mép qυầи ɭóŧ sang một bên, rồi nhét vào bên trong.
Chiếc roi góc cạnh chọc vào lớp thịt mềm mại, làm hai chân cô mềm nhũn, suýt chút ngã xuống.
“Đứng yên.” Giọng người đàn ông vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh.
Hắn cứ như thế mà thờ ơ trêu chọc cô như một con mèo, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Bàn tay cầm roi trước sau đều ma sát âʍ ѵậŧ của cô, hơi thở của cô dần dần dồn dập, dù cho không tình nguyện, nhưng cơ thể cô lại không thể lừa dối người khác.
Âʍ ѵậŧ trực tiếp bị cọ xát đến sung huyết căng trướng, bên trong hoa huyệt cũng bắt đầu chảy ra lênh láng dịch thể, từ từ thấm ướt chiếc roi trong tay hắn, đến lấp lánh.
Kɧoáı ©ảʍ ngày càng tích tụ, lan từ giữa hai chân đến toàn bộ tứ chi trên cơ thể, cuối cùng xông thẳng lên đại não.
Đến lúc ấy, hắn mới dừng tay.
Hai mắt Thi Ngọc mơ màng nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.
Cảm giác sắp cao trào đột ngột kết thúc thật khó chịu, nhưng thay vào đó cô đã thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không có tác dụng của thuốc, sẽ khiến cô cảm thấy rất xấu hổ khi bị hắn chơi đùa đến cực khoái trong lúc đang tỉnh táo như vậy.
Nhìn thấy cô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng của người đàn ông khẽ cong lên, ánh mắt hắn chứa đựng ý tứ sâu xa nhìn cô.
Cô ngay lập tức hiểu ra, mọi chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như thế.
Quả nhiên.
Một sĩ quan phụ tá gõ cửa nói: “Tư lệnh, đại thiếu gia của Lục gia, Lục Cảnh Giai, muốn gặp ngài.”
Nghe thấy cái tên Lục Cảnh Giai, cả người Thi Ngọc run lên, cô bất giác muốn trốn tránh.
Nhưng cô vừa mới cất bước, ánh mắt người đàn ông lập tức nguội lạnh, khiến cô miễn cưỡng phải dừng lại.
“Gặp.” Quý Tranh lên tiếng, “Dẫn cậu ta đến thư phòng của tôi.”
Hắn quay đầu nói với cô, “Em cũng đến đi.”
Thi Ngọc kinh hồn bạt vía nhìn hắn, “Cầu xin anh, đừng để tôi chạm mặt với anh ấy.”
“Đương nhiên.” Quý Tranh vô cùng dễ tính đáp.
Cô không biết rốt cuộc hắn muốn như thế nào, nhưng cô căn bản không dám phản kháng hắn, chỉ có thể đi theo sau hắn bước vào thư phòng.
Phía sau thư phòng có hai hàng giá sách rất lớn, phía trên chất toàn bộ đều là sách, trước giá sách có đặt một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế bành, trên bàn đặt một tấm bản đồ chiến lược.
Quý Tranh ngồi ở trước bàn, vẫy tay, ra hiệu cho cô qua.
“Không muốn chạm mặt với cậu ta, đúng không?”
“Ừm ừm.” Cô gật đầu rất nhanh.
“Nào, chui vào đi.” Hắn đẩy ghế tựa ra sau, ra hiệu cho cô chui xuống gầm bàn.
Mặt cô thoáng chốc trắng bệch, “Anh...”
“Sao vậy? Không vui à?” Đôi mắt tràn đầy sự đe doạ của hắn cứ nhìn cô chằm chằm, từ khóe mắt đến khóe miệng, đều hiện rõ sự bất mãn, hắn kéo cô vào lòng, hung hăng xoa bóρ ѵú cô, “Hay là, em muốn được cậu ta nhìn thấy cách tôi chơi em ra sao, còn làm em kêu dâʍ đãиɠ thế nào.”
“A...” Lực tay của hắn không hề nhẹ, cô gắt gao cau hai hàng lông mày thanh tú.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn với tiếng người hầu chỉ dẫn Lục Cảnh Giai, Thi Ngọc căng thẳng, cũng không để ý nhiều, vội vàng chui vào.
Mặt trước của bàn làm việc là kiểu khép kín, cho dù Lục Cảnh Giai có đi vào, nói chuyện với hắn, anh cũng không bao giờ nhìn thấy được cô.
Tuy có hơi nhục nhã, nhưng cô cảm thấy không phải không chịu đựng được.
Và hiển nhiên, từ trên cao người đàn ông nhìn xuống, sẽ nhìn thấy cô đang bò dưới gầm bàn, khóe miệng hắn cong lên đầy ác ý, như thể hắn là kẻ độc tài chuyên chế nhất, sắp áp dụng hình phạt khắc khe nhất đối với cô.