Thi Ngọc không còn lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể đến gặp Quý Tranh.
Nơi ở của hắn rất dễ tìm, là phủ Tư lệnh lớn nhất ở vùng Nghiệp Bắc, đương nhiên tất cả mọi người đều biết.
Cô đứng trước cánh cửa cao lớn được canh gác nghiêm ngặt của phủ nhà hắn, dáng vẻ rất căng thẳng.
Vừa tiến lên hai bước, binh lính canh cửa đã dùng cây súng dài chặn cô lại, rồi quát tháo: “Từ đâu đến?”
Nhìn thấy cây súng dài đen bóng trước mặt, sắc mặt cô tái nhợt, lắp bắp nói: “Tôi, tôi tìm Quý Tư lệnh.”
“Cô là ai? Quý Tư lệnh là người cô muốn gặp là gặp sao?”
“Cầu xin các anh đi thông báo một tiếng, tôi thật sự có chuyện rất gấp.”
Binh lính cầm súng đứng bất động ở đấy, dù cho cô có van xin thế nào, bọn họ cũng đều phớt lờ.
Thi Ngọc hết cách, cô đành phải đứng trước cửa phủ của hắn, hi vọng có thể chờ được hắn đi ra.
Cô đợi từ sáng đến tối, nhưng cửa phủ Tư lệnh vẫn không mở, đúng lúc cô định từ bỏ, thì phía sau lại truyền đến tiếng vang của còi xe.
Cô vô thức lùi về sau một bước, rồi xoay người.
Một chiếc xe quân sự cao cấp đen kịt, đang lao tới như một cơn gió, và dừng lại trước cửa phủ Tư lệnh.
Ánh đèn pha trước xe quá chói, chiếu vào mắt khiến cô không thể mở nổi.
Tài xế phía trước bước xuống đầu tiên, sau lại kính cẩn mở cửa xe phía sau.
Đầu tiên, Thi Ngọc nhìn thấy một đôi bốt quân đội sáng bóng như mới đang giẫm trên mặt đất, sau đó là chiếc quần quân đội với đường may chuẩn xác, cuối cùng, là Quý Tranh bước từ trên xe xuống.
Trên người hắn, ngoại trừ bộ quân phục bên ngoài nghiêm chỉnh, trang trọng, hắn còn mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá của quân đội, khiến hắn càng thêm cao lớn và mạnh mẽ hơn, hai tay hắn đeo một đôi bao tay da màu đen, trên tay còn cầm một chiếc roi da màu đen cuộn tròn, trên chiếc roi da còn phát ra tia sáng lạnh lẽo.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng đang rơi trên người cô.
Một luồng khí lạnh từ đáy lòng cô trực tiếp xông lên, Thi Ngọc nhìn hắn, từng tế bào trong cơ thể cô dường như đang kêu gào muốn tháo chạy.
Khoé miệng người đàn ông khẽ cong, sau đó quăng chiếc áo khoác ra sau, từng bước một đi về phía cô.
Âm thanh giày quân đội ma sát trên mặt đất, dần dần khớp với nhịp tim của cô, đến khi hắn lại gần, trái tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Nhưng cô không thể chạy, cô còn phải cứu cha cô.
Quý Tranh nhìn cô gái trước mặt, thần sắc tái nhợt, toàn thân đang run lên, nhưng lại vẫn giả vờ bình tĩnh, hắn liền dùng chiếc roi da đen bóng trong tay đẩy cằm cô, nâng mặt cô lên.
Chiếc roi da dường như có mùi rỉ sét của máu, như thể nó vừa từ nơi hành quyết trở về.
Sắc mặt cô càng thêm trắng bệch, khoé miệng run rẩy hai lần, “Tư, Tư lệnh.”
Quý Tranh hừ nhẹ một tiếng, “Thế nào? Hôm qua làm em không sướиɠ sao? Mà chạy đến nhà tôi rồi.”
Vừa mở miệng đã sỉ nhục cô, làm Thi Ngọc cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô không có tư cách tức giận, vậy nên cô đã cố gắng nhẫn nhịn, nở một nụ cười lấy lòng nói: “Tư lệnh... Tôi cầu xin ngài hãy thả cha tôi ra.”
“Ồ?” Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, khinh thường cô, “Em có tư cách gì đến cầu xin tôi?”
“Tôi... Anh muốn thế nào?”
“Hãy thể hiện sự chân thành của em đi.”
Thi Ngọc cắn chặt môi dưới, suýt chút bật máu, không thèm đếm xỉa đến điều gì, nói: “Tôi có thể, có thể ngủ với anh.”
“Chậc.” Quý Tranh miệt thị nói: “Em cảm thấy tôi còn muốn ngủ với em sao? Với cái bộ dáng khó coi này của em, không thể khơi dậy được du͙© vọиɠ của tôi.”
Nói xong, hắn thu tay về, xoay người muốn đi vào dinh phủ.
Một khi hắn đi vào, cô sẽ không thể đợi được hắn đi ra, nên Thi Ngọc đã gấp gáp, túm lấy áo choàng của hắn, “Chờ một chút!”
Người đàn ông dừng chân, nhìn cô đầy vẻ thích thú, chờ cô nói ra.
Hai mắt Thi Ngọc đỏ hoe, giọng nói đầy ủy khuất và nghẹn ngào, dáng vẻ của cô hệt như một chú thỏ trắng đáng thương, nhìn hắn nói: “Chỉ cần anh nói, tôi sẽ làm hết.”
Có vẻ như sợ hắn không tin, cô lại nhanh chóng nhấn mạnh, “Thật đó, tôi sẽ cố gắng hết sức, làm anh hài lòng.”
Quý Tranh nhìn cô, đột nhiên giơ tay, dường như đã doạ cho Thi Ngọc sợ hãi mà rụt đầu lại.
Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên lạnh lẽo, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng đặt khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo mềm mại của mình vào lòng bàn tay hắn để lấy lòng.
Quý Tranh dùng mặt sau của bao tay da màu đen, xoa xoa gò má cô.
Bao tay của hắn hình như thoang thoảng mùi khói và lửa, giống như mùi khói thuốc súng, khi một viên đạn bay ra khỏi buồng, rất phù hợp với khí chất của người đàn ông trước mặt.
Trong lúc Thi Ngọc đang thấp thỏm, cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng, “Theo tôi.”