Chương 17: Thâu khuy hữu lý
(*Thâu khuy hữu lý: nhìn trộm một cách có lýNghỉ ngơi được hai ngày, Vưu Đức Ân rốt cục thừa dịp Hạ Tiểu Tiểu không có ở đây bèn trốn ra ngoài, đi thẳng đến Cúc Hương Uyển.
“Yêu, nhìn xem, ai đến đây vậy? Vưu đại thiếu gia thế cư nhiên đến Cúc Hương Uyển của chúng ta?” Hồng Tử Duyến hai ngày nay bị bắt luyện tập đang oán độc vạn phần, rất muốn cắn người.
“Tụ Hiền huynh, ta có việc tìm ngươi…… Có thể hay khôn
g… Có thể hay không cho ta mượn quần áo.” Không để ý tới Hồng Tử Duyến một bên đang nghiến răng, Vưu Đức Ân tìm tới Tề Tụ Hiền.
“n?Namtrang? Có thể a, mà ngươi định làm gì?” Với yêu cầu này, Tề Tụ Hiền có chút tò mò.
“Không, không có việc gì, thật sự không có việc gì! Ta chính là nghĩ muốn mặc nam trang nhìn thử xem…… Ta là nói thật!” Vưu Đức Ân vẻ mặt rụt rè nói.
“Nga…… Ngươi chờ chút.” Người ta không nói cũng không thể bắt buộc người ta nói. Vẫn là cho hắn lấy quần áo đi, Tề Tụ Hiền gật gật đầu, quay về phòng lấy quần áo.
“Ngươi lấy nam trang để làm chi? Ngươi tính khôi phục nam dạng? Cha ngươi cha đồng ý sao?” Hồng Tử Duyến là một nữ nhân cực hiếu kỳ.
“Ta…… Mặc nhìn thử xem, mặc nhìn thử xem.” Vưu Đức Ân đáp.
“Ngươi xem cái gì? Nhìn ngươi mặc nam trang ra cái dạng gì sao? Chẳng lẽ ngươi như vậy nhiều năm qua ngay cả mặc lén nam trang cũng chưa từng sao? Thật sự là lừa người a?” Hồng Tử Duyến y như cũ hỏi một chuỗi vấn đề.
“Này……” Tề Tụ Hiền hắn như thế nào lại chậm như vậy! Vưu Đức Ân trán chảy ra mồ hôi.
“Cho ngươi.” Tề Tụ tới rồi, đưa cho Vưu Đức Ân một bộ nam trang. “ ngươi có thể là mặc không vừa người.”
“Không, không sao. Ta đi trước.” Ôm quần áo, Vưu Đức Ân như một tên trộm trốn về Tùng Trúc Uyển.
Thay đổi quần áo. Vưu Đức Ân đứng trước gương nhìn chung quanh. n. Tuy quần áo có chút lớn, bất quá không phí thời gian đi một chuyến. Nhìn qua, thật cũng không tệ lắm!
“Tiểu thư–” Hạ Tiểu Tiểu bưng thuốc bổ hưng phấn bước nhanh vào cửa. Lại bị một nam nhân xa lạ bên trong làm cho hoảng sợ.
“Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào đây!” Liếc mắt nhìn trên giường, Hạ Tiểu Tiểu sắc mặt lập tức có thay đổi lớn. “Tiểu thư nhà ta đâu! Ngươi đem tiểu thư nhà ta đi đâu rồi!” Quăng luôn chén thuốc bổ. Nàng nắm chặt tay vọt tới. Thật là một Đăng Đồ Tử*. Ban ngày ban mặt cư nhiên xâm nhập khuê phòng của tiểu thư.
(*Đăng Đồ Tử: kẻ háo sắc)
“Tiểu Tiểu. Ngươi đã trở lại?” Nghe tiếng xoay người lại, Vưu Đức Ân tiêu sái hạ tóc.
” Ngươi……” Hạ Tiểu Tiểu dừng chân, trừng mắt ” Tiểu thư? Ngươi là tiểu thư?”
“Tiểu Tiểu. Ta ăn mặc như vậy nhìn thế nào?” Mau khen ta đi. Mau khen ta đi.
Namnhân trước mắt, mi thanh mắt tú, chu thần bão mãn*, một bộ dáng tựa tiếu phi tiếu**, thật là công tử thanh thoát văn nhã a. Tuy biết rõ là tiểu thư đóng giả, Hạ Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập nha.
(*chu thần bão mãn: môi đỏ đầy đặn)
(**tựa tiếu phi tiếu: không cười mà như cười)
“Tiểu thư, ngươi, ngươi như thế nào lại mặc quần áo nam nhân?” Thoạt nhìn, hảo đẹp trai a.
“Tiểu Tiểu, chẳng lẽ ngươi không nghĩ là ta mặc nam trang thực phù hợp sao?” Nha đầu ngốc, mau phát hiện ta là nam nhân đ
“Ta không nghĩ là thích hợp, tiểu thư, ngươi mau cởi ra đi, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu.” Để che dấu trái tim đang nhảy nhót lung tung của mình, nàng cuống quít tiến lên, muốn giúp tiểu thư mặc lại nữ trang.
“Không, ta không cần đổi, ta sẽ mặc thế này!” Vưu Đức Ân gắt gao nắm lấy đai lưng, hắn còn có “chuyện quan trọng” muốn làm a.
“Cởi ra thôi, cởi ra thôi, Tiểu Tiểu giúp ngươi cởi ra a……” Nàng bám riết không tha.
“Không cần, ta không cần……” Hắn kiên trì thấy rõ.
“Ngoan, tiểu thư ngoan, cho Tiểu Tiểu giúp ngươi cởi ra a……” Một bộ giọng điệu dụ dỗ nha.
“Không…… Ngươi đừng qua đây, ta không cởi……” Hắn như lâm đại địch.
“Khụ…… Bọn họ…… Chúng ta…… Tụ Hiền, ta thấy chúng ta vẫn là đi trước thì hơn……” Ngoài cửa sổ, Hồng Tử Duyến bị lòng hiếu kỳ kéo đến đây, nghe được như vậy liền mặt đỏ tai hồng.
“Ngô…… Mặt của ngươi, thật hồng nha……” Không khí như thế này, hắn có chút mê muội nhìn giai nhân trước mặt.
“Ngươi……” Hồng Tử Duyến càng thêm tay chân luống cuống đứng lên.
“Tiểu thư! Ngươi nói như vậy, ta đi nói cho lão gia a!” Trong phòng, Hạ Tiểu Tiểu không đạt được mục đích, nóng nảy chạy ra cửa, hai người si ngốc ngoài cửa sổ bừng tỉnh.
“Khụ, chúng ta đi thôi.” Tề Tụ Hiền hắng hắng giọng.
Lúc này, đã thấy Vưu Đức Ân một thân nam trang trong phòng đi ra.
“Hắn muốn đi chỗ nào?” Hồng Tử Duyến lập tức quên mất sự việc lại tò mò đứng lên.
“Hư– Cùng đi xem chẳng phải sẽ biết?” Tề Tụ Hiền cười cười, lôi kéo Hồng Tử Duyến gắt gao đuổi theo Vưu Đức Ân.
Vưu Đức Ân một thân ăn mặc nam trang, lén lén lút lút chạy ra cửa sau Vưu phủ, bay nhanh về hướng Mạn Tinh Hồ. Nằm ở trên giường hai ngày nay, ngày nào cũng nghe hương thơm ngát từ nha đầu Hạ Tiểu Tiểu kia, hắn luôn khó có thể khống chế muốn ngo ngoe muốn động, nhưng là lại không dám. Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đặc biệt là sự kiện bi thảm ngày đó cùng, mỗi lần nhớ tới, hắn liền không cam tâm. Tiểu Tiểu trong mộng, không phải như vậy a, hắn trong mộng, cũng không có đau vậy a, vì cái gì mà sự thật với cảnh trong mộng hoàn toàn khác nhau như vậy? Hết thảy, đều là vì ngày đó ở Mạn Tinh Hồ nhìn thấy sự tình của hai người kia, hắn quyết định, hắn nhất định phải đi Mạn Tinh Hồ, tốt nhất là nên gặp lại hai người kia — “Thâu sư học nghệ”.
Chạy một mạch như điên, tới Mạn Tinh Hồ, Vưu Đức Ân nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, vểnh tai cẩn thận lắng nghe tin tức truyền đến trong gió.
Không có! Như thế nào lại không có? Không có nghe động tĩnh gì làm cho hắn thập phần tức giận, theo bờ hồ chậm rãi đi đến hướng sâu trong rừng rậm, chỉ chốc lát, hắn đã nghe được thanh âm mơ hồ chờ mong đã lâu truyền lại.
Có rồi! Hắn nhất thời ánh mắt bóng lưỡng, lưng căng ra.
“Hảo ca ca, ngươi có muốn muội muội a?” Một đôi nam nữ dựa vào gốc cây mà ngồi, ôm nhau một hồi lâu, hôn đến mức tạo ra tiếng động.
“Hảo muội, có muốn ca ca……”Nam nhân kia ở bên tai nữ nhân không biết nói nhỏ cái gì, mà làm cho nữ nhân cười không thôi, chỉ trong chốc lát, hai người vừa hôn nhau vừa lột bỏ hết quần áo, ân ân a a, ca ca muội muội thanh âm không ngừng vang bên tai.
“Nga, nguyên lai là như thế này, sách sách, hẳn là nên làm như thế này a……” Một thân “Thâu sư học nghệ” không chớp mắt nhìn chằm chằm, không một chút xấu hổ.
“Cái dạng gì a? Hẳn là cái dạng gì a?” Hồng Tử Duyến hiếu kỳ đứng từ xa lặng lẽ tiến tới gần, nghi hoặc hỏi.
hính là như vậy a, nam nhân cùng nữ nhân……” Không phát giác sự khác thường, Vưu Đức Ân tiếp tục cảm khái.
“Namnhân cùng nữ nhân?” Hồng Tử Duyến tò mò nhìn theo ánh mắt Vưu Đức Ân, nhất thời cũng trừng mắt. “Oa, bọn họ như thế nào lại cởϊ qυầи áo? Di? Bọn họ ở đâu ra vậy? Như thế nào lại quái dị như vậy?”
“A! Như thế nào lại là ngươi?” Vưu Đức Ân bị tiếng kinh hô bừng tỉnh, phát hiện bên mình có người xuất hiện, sợ tới mức giật mình như một con thỏ, trong khoảnh khắc lập tức bỏ chạy.
“Kỳ quái, hắn chạy làm cái gì a? Ta còn chưa có hỏi xong mà.” Hồng Tử Duyến chép chép miệng, quay đầu tiếp đón Tề Tụ Hiền. “Tụ Hiền, ngươi nói xem, bọn họ đây là làm gì chứ?” Nhìn qua thật là quái dị nga, càng quái dị hơn chính là lòng nàng, tim nhảy thình thịch nha.
“Ngươi, không nhớ rõ?” Tề Tụ Hiền không nhìn qua đôi nam nữ, hắn nhìn thật sâu Hồng Tử Duyến, cười khổ thở dài.
“Nhớ rõ cái gì?” Trong đầu tựa hồ có một chút hình ảnh xẹt qua làm cho người ta mặt đỏ tim đập, chính là, chính là xẹt qua, nàng lắc lắc đầu.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.” Ngừng nội tâm đang dao động, hắn lôi kéo nàng, lẳng lặng rời khỏi, không quấy rầy đến đôi nam nữ nhiệt tình bên kia.