Mấy năm đầu tiên ra mắt, Cung Du rất bình thường chỉ có một khuôn mặt có thể coi là đẹp nhưng sau khi Cảnh Tiếp nhìn thấy một đoạn phim múa đơn cổ phong mà năm ngoái Cung Du đã quay để quảng bá văn hóa truyền thống của tổ quốc ánh mắt lập tức thay đổi.
Người đàn ông vai rộng, hông hẹp, eo thon mặc áo gấm màu xanh nhạt có hoa văn đám mây, tay để sau lưng cầm thanh kiếm còn trong vỏ đứng một mình dưới ánh trăng, khi anh quay mặt sang một bên một giọt nước mắt trong veo từ từ rơi xuống nơi đuôi mắt.
Có lẽ vì theo đuổi các chi tiết mà NG nhiều lần nên lớp trang điểm trên mặt của Cung Du đã trở nên nhợt nhạt dường như mơ hồ có thế nhìn thấy nốt ruồi lệ màu nâu nhạt dưới mắt anh trong nháy mắt bị nước mắt làm hiện lên, một Cung mạo độc nhất vô nhị.
Cảnh Tiếp nhẹ nhàng vén chiếc quần tây không có nếp nhăn ngồi xổm nửa người trước mặt Cung Du, nghiêng đầu cẩn thận nhìn anh.
Cũng may hôm nay anh ta rảnh muốn đến phim trường xem một chút, nếu không anh ta chẳng phải đã bỏ lỡ cảnh đẹp này rồi.
Cung Du không thể nhìn rõ mặt Cảnh Tiếp nhưng anh cũng không muốn nhìn rõ vẫn thở hổn hển một lúc lâu, ngón tay móc lấy mép bồn rửa rửa mặt đứng dậy muốn rời khỏi nơi này và trở lại phim trường.
Tiếc rằng hai chân không còn sức lực, sau khi loạng choạng lui về phía sau hai bước mới có thể đứng vững.
Trong lòng Cảnh Tiếp có chút rung động vội vàng đưa tay giúp đỡ nhưng Cung Du vội vàng tránh ra đồng thời lễ phép cảm ơn: “Cám ơn tổng giám đốc Cảnh, tôi có thể.”
“Cậu sợ tôi sao?”
Cung Du nuốt nước bọt không lên tiếng.
Thật buồn cười, ai có thể không sợ người đánh gãy chân mình chứ.
Cảnh Tiếp cười: “Cung tiên sinh làm gì vậy, làm giống như tôi sẽ đánh cậu vậy.”
Cung Du rũ mắt xuống không nói gì.
Sau này anh sẽ như vậy.
Chân Thế Hào giúp Cung Du hâm nóng sữa một lần nữa đến trễ, khi nhìn thấy Cảnh Tiếp đứng trước mặt Cung Du cậu ấy ngạc nhiên một lúc sau đó cung kính nói: “Tổng giám đốc Cảnh.”
Cậu ấy là trợ lý được Huy Đồ tuyển dụng và trong cuộc họp thường niên đã nhìn thấy Cảnh Tiếp đến tham dự.
Cảnh Tiếp nghiêng người nhường chỗ cho cậu ấy rồi chỉ vào Cung Du: “Cung tiên sinh bị sao vậy?”
Chân Thế Hào đã làm trợ lý trong nhiều năm nên đương nhiên là một người thông minh có thể nhìn ra những lời của Cảnh Tiếp là đang xem náo nhiệt hay thực sự quan tâm.
Gặp được ông lớn thường lịch thiệp với Tần Tứ Gia như vậy, Chân Thế Hào sao có thể bỏ qua cơ hội để thay Cung Du kể khổ liền vội vàng nói: “Tổng giám đốc Cảnh thực ra không có gì, chính là anh Du đã ăn quá nhiều ớt trong một lúc nên dạ dày và ruột đã không thể chịu nổi.”
Không thể kể khổ hết toàn bộ câu chuyện phải khiến người khác hiếu kỳ truy hỏi mới chân thật nhất.
“…Ăn ớt?” Cảnh Tiếp nghi ngờ hỏi.
“Haiz, ban đầu là ăn mì kết quả thầy Lục vì để theo đuổi hiệu ứng hoàn hảo của bộ phim đã đề nghị nên thêm ớt vào bát của anh Du như vậy mới chân thực.”
Lời nói nên nói Chân Thế Hào đều không bỏ qua.
Giữa lúc hai người nói chuyện, Cung Du kéo trang phục rửa mặt trước bồn rửa mặt hai mắt đỏ hoe quay đầu lại ngắt lời bọn họ: “Tiểu Chân lấy cho tôi ít giấy.”
Cung Du không muốn dây dưa nhiều với Cảnh Tiếp cho dù anh ta có đưa ra ý tốt hay có ý đồ gì khác, loại rắc rối này có thể tránh được thì nên tránh.
Nắm bắt được vài từ mấu chốt trong lời nói của Chân Thế Hào, Cảnh Tiếp suy nghĩ một chút đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Thực ra hôm nay anh ta đến đây một mặt là muốn nhìn xem diện mạo của Cung Du rốt cuộc như thế nào, còn chuyện khác chính là đến nhận “món quà” mà Tần Tư Dạ tặng cho anh ta.
Vừa khéo chính là Lục Triệu vừa được nhắc đến.
Sau khi Chân Thế Hào nói xong liền cúi xuống đỡ Cung Du đang kiệt sức gật đầu chào tạm biệt với Cảnh Tiếp rồi quay trở lại phòng thay đồ.
“Anh Dư, nếu không hôm nay chúng ta trở về trước đi, trạng thái anh như vậy sợ không chống đỡ nổi.” Chân Thế Hào đặt anh trên chiếc sofa dài cau mày khuyên nhủ.
Cung Du thở hổn hển một lúc không tính toán với Chân Thế Hào về việc cậu ấy trá hình mách lẻo với Cảnh Tiếp, anh uống từng ngụm sữa nhỏ: “Kết thúc trong hôm nay đi đừng dây dưa nữa.”
Đồ trong dạ dày đều nôn sạch ngược lại Cung Du cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngoại trừ khoang bụng thỉnh thoảng co giật và mặt tái nhợt thì trạng thái cả người có vẻ như còn có thể miễn cưỡng diễn.
“Màn thứ 3 cảnh thứ 9 lần thứ 4 “Thứ Minh”!”
Vị trí trợ lý đạo diễn đứng đã chuyển thành Cảnh Tiếp, anh ta chăm chú nhìn vào trước ống kính người đàn ông đang cố gắng ăn mì trong đại điện.
Trạng thái của Cung Du so với vừa rồi ở trong nhà vệ sinh tốt hơn nhiều, nếu không phải trên trán đổ mồ hôi thực sự sẽ khiến người khác cảm thấy dáng vẻ yếu ớt lúc trước của anh chỉ là diễn kịch.
Không có Lục Triệu phá rối, ngôn ngữ cơ thể và lời thoại của Cung Du rất thuận lợi không bị cản trở mà ánh mắt của Cảnh Tiếp nhìn chằm chằm vào anh cũng trở nên tập trung hơn.
“Tốt qua!”