Lục Triệu khinh thường cười cười: "Không phải sao, đồ ăn cay như vậy anh cũng không dám ăn sao?"
Tiểu Tiểu, người đang chuẩn bị đạo cụ cho cảnh này, bối rối nhìn Cung Du đang im lặng: "Anh Cung. . . chuyện này. . . "
Cung Du gật đầu kiên quyết như thể anh đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ và thành công:
"Những gì Tiểu Lục nói có lý, thêm một chút và phủ ớt lên mì để khôi phục cốt truyện."
Sau khi nghe quyết định của Cung Du, Chân Thế Hào với tư cách là trợ lý của Cung Du người đầu tiên đưa ra nghi ngờ.
“Anh Du nhiều ớt như vậy sợ rằng không thể ăn đâu, nếu không em lại nói chuyện với đạo diễn lần nữa nha?” Chân Thế Hào nhíu mày phản bác.
Từ hai năm trước được Tần Tứ Gia sắp xếp ở bên cạnh Cung Du, Chân Thế Hào phát hiện ra người đàn ông kiêu ngạo và ngang ngược trong lời đồn mà cậu ấy đang chăm sóc dường như trong cuộc sống không khó ở chung như vậy ngược lại điềm đạm và kiệm lời hoàn toàn trái ngược với tính cách vốn có.
Anh ấy bị thương rất nhiều nhưng chưa bao giờ chủ động đổ lỗi cho ai, nếu không có Tần Tứ Gia ra tay trừng phạt anh ấy sẽ hoàn toàn không tính toán chi li.
Chân Thế Hào kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Cung Du, kết quả không chút nghi ngờ mà vẫn là câu đó:
“Không sao.”
Trong trường quay vẫn sẽ có người của Hứa Mân âm thầm theo dõi xem anh có gặp nguy hiểm gì không, nếu như anh công khai nói cho mọi người biết mì của mình không có ớt e rằng Hứa Mẫn sẽ tìm cách khác để trả thù.
Hai cảnh đầu tiên của ngày hôm nay là trước khi Thái Tử Bách Ất đến tiệc mừng thọ, cảnh mà Hằng Đế cướp ngôi nổi giận lôi đình trước mặt tất cả các quan lại.
Diễn viên đóng vai Hằng Đế là ảnh đế Hạ Quan Vũ nổi tiếng có tên tuổi ai cũng biết đến, năng lực chuyên môn của diễn viên lão làng này tất nhiên không cần phải nói hợp tác với Trần Khả Hoành thì chỉ cần một ánh mắt đã đủ hiểu rõ trạng thái mà đối phương muốn như thế nào, nên cảnh đầu tiên kết thúc rất nhanh.
Cung Du ngồi sau máy quay quấn chiếc áo lông chăm chú nhìn những biểu cảm rất nhỏ trên mặt Hạ Quan Vũ trong quá trình quay phim, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh máy quay để tham khảo học tập.
Cảnh tiếp theo khi anh đối diễn với Hạ Quan Vũ anh tuyệt đối không thế kéo chân người khác, mặc dù ngày thường đã nghiên cứu rất nhiều tác phẩm của đối phương nhưng diễn viên lão làng có sở trường phát huy thực lực tại chỗ nên vẫn không thể khinh thường…
Cung Du nhận lấy sữa nóng mà Chân Thế Hào đưa cho, ngẩng đầu lên ực ực uống cạn.
Mặc dù ớt chuông không cay nhưng uống một chút sữa trước cũng không có hại gì, lỡ như cay thật cũng có thể đúng lúc giảm bớt tổn thương đến niêm mạc dạ dày.
Tuy nhiên cũng trong cảnh tiếp theo, Lục Triệu người đóng vai Lâm Thân một vị tướng trẻ tuổi một lòng trung thành với tiên hoàng lại từ đầu đến cuối đều cầm lấy điện thoại di động chơi game thỉnh thoảng ánh mắt của Trần Khả Hoành nhìn đến cậu ta đều coi như không thấy.
“Được vất vả rồi, mọi người vất vả rồi.”
Trần Khả Hoành hài lòng cởi chiếc mũ len màu đen đang đội trên đầu xuống, đứng dậy cầm loa hét lớn: “Nghỉ ngơi mười phút, lập tức đến cảnh tiệc mừng thọ.”
Cung Du cởϊ áσ lông xuống kiểm tra lại lần cuối lớp trang điểm trong cảnh tới, chuẩn bị xong liền co tay lại vào trong ống tay áo choàng rộng lớn cách mấy lớp áo xoa xoa dạ dày vẫn còn thấy lạnh.
“Thái Tử không được!”
Vị tướng trẻ tuổi Lâm Thân đang ngồi bên cạnh Bách Ất nắm lấy cổ tay của người đàn ông đang chuẩn bị đi tiệc mừng thọ, thấp giọng tức giận nói: “Ngài là Thái Tử của tiên đế, làm sao có thể đi chúc thọ cho người gϊếŧ phụ thân mình chứ?”
Trên cánh tay Bách Ất có vết thương được để lại khi hắn đi ám sát người ủng hộ trung thành của Hằng Đế vào đêm hôm trước, lúc này bị Lâm Thân nắm lấy như thế khuôn mặt liền tái nhợt vì đau nhưng bên ngoài hắn vẫn phải giả vờ như không sao.
Hắn biết bây giờ chỉ có thể cho mọi người nhìn thấy hình ảnh bản thân tham sống sợ chết mới có thể bảo đảm tính mạng rồi tích luỹ sức mạnh, bởi vì lo lắng bị bại lộ hắn chỉ có thể một mình bước qua màn đêm đen tối chờ đợi một cơ hội để hành động.
Nhưng trong mắt các cựu thần trung thành với tiên hoàng đều hy vọng có một ngày Thái Tử sẽ vùng dậy và dẫn dắt họ đến một triều đại mới, nhưng Bách Ất đã hoàn toàn suy sụp tinh thần và bất tài đến mức mà họ lần lượt quay lưng bỏ rơi Bách Ất, chỉ có Lâm Thân không quan tâm sự ngăn cản của phụ thân khăng khăng đi theo.
Nhưng sau một thời gian dài, Lâm Thân cũng dần dẫn trở nên thất vọng hắn cảm thấy tín ngưỡng của tuổi trẻ đang sụp đổ và dần biến mất không một dấu vết trong sự chờ đợi vô tận.
Lúc này nhìn thấy hành động không chút tôn nghiêm nào của Bach Ất đến bái kiến Hằng Đế, trong nháy mắt Lâm Thân nổi giận đùng đùng và vào lúc này sự bốc đồng của tuổi trẻ đã bộc lộ hoàn toàn.
Hắn lật ngược chiếc bàn thấp trước mặt và bởi vì trong tay không có thanh kiếm hắn chỉ có thể đập tay liên tục vào ngực Bách Ất: