Hứa Mân ngón tay động một cái, muốn kéo khẩu trang trên mặt Cung Du xuống, nhưng bị Cung Du phản ứng nhanh chóng đưa tay đẩy ra: "Hứa Tổng tự trọng đi."
"Tính khí cũng không nhỏ."
Hứa Mân lạnh lùng cười một tiếng, vung vung tay bị Cung Du đánh đỏ.
Hắn ta rất ngạc nhiên Cung Du thật sự lại là một thứ có tính khí.
Mọi lúc hắn ta đều là từ Tàn Phương nghe nói anh ta dùng phương pháp gì gì đó để trả thù Cung Du, Cung Du bị thương nặng như thế nào, nhìn có vẻ đau khổ như thế nào, dáng vẻ có vẻ thảm hại như thế nào.
Ban đầu anh cứ nghĩ người thường xuyên bị cố ý thiết kế để dẫn đến bị thương sớm đã bị mài mòn hết tính khí, gặp anh Hứa Mân cũng chỉ biết cúi đầu khúm núm như con chó, không ngờ hôm nay anh một lúc hứng thú muốn qua xem xem, lại gặp được một người đàn ông lạnh lùng như vậy
Cung Du hít sâu một hơi, không muốn tìm cho mình những chuyện phiền lòng lãng phí thời gian, không có ý muốn làm to chuyện, chỉ mong sớm có thể để cho tên ngốc này biến khỏi mắt mình, cho nên ép buộc giữ lại sự tức giận:
"Hứa Tổng, tôi đã xin lỗi rồi, va vào anh cũng không gây ra thiệt hại về thể xác cho anh, vậy có thể buông tay tôi được không?"
Hứa Mân nghiêng đầu lại, gần sát mặt Cung Du: "Tôi không buông tay, cậu muốn làm gì tôi?"
Cung Du quay đầu tránh đi hơi ấm từ miệng và mũi Hứa Mân thổi ra, trong mắt và miệng không che giấu được sự ghét bỏ: "Nếu HứaTổng cố chấp không buông tay, thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Nói xong, anh duỗi tay ra để lục điện thoại trong túi.
Nghe thấy lời nói đó, Hứa Mẫn như nghe được một câu chuyện cười trên trời, cười lớn trong khi đập vào bức tường bên tai Cung Du: "Ha ha, cậu muốn gọi cảnh sát? Tôi còn chưa nhìn thấy cảnh sát nào có thể bắt được tôi Hứa Mẫn."
Cung Du liếc mắt nhìn hắn.
Ở trong xã hội pháp trị lâu rồi, lại quên mất trong văn này có nhân vật làm chủ, có lẽ không có luật pháp nào mà các nhân vật chính phải tuân theo.
Làm nhân vật chính của sách gốc, Hứa Mẫn có một bộ cấu hình rất xứng đáng với bề ngoài của hắn, thể lực tự nhiên không phải là thứ mà Cung Du - một kẻ nhỏ bé như thế - có thể chống lại được. Vừa mới muốn giơ chân đạp vào Hứa Mẫn, lại bị kéo lấy cổ áo mạnh mẽ ném vào bức tường, chân liền mất đi sức mạnh, trông có vẻ sắp ngã ngồi xuống đất.
Hứa Mẫn giữ cho Cung Du không bị ngã, thấy hắn tạm thời dừng lại không chống cự nữa, Hứa Mẫn lợi dụng cơ hội này, một tay kéo xuống cái khẩu trang trên mặt Cung Du, ngón tay lạnh buốt chạm vào vết nốt ruồi ở góc mắt Cung Du không bị che khuất:
"Tôi sao lại không phát hiện ra ở đây có một cái nốt ruồi."
Hứa Mẫn giống như một con rắn độc đang liếʍ lưỡi, chăm chú nhìn vào cái nốt ruồi hình giọt lệ ở góc mắt Cung Du.
Khóc lên thì nước mắt sẽ tuôn qua nó, trông chắc sẽ rất đẹp.
Cung Du bị hắn nhìn cho buồn nôn, dùng sức giãy ra khỏi vòng tay của Hứa Mẫn, giơ chân muốn đạp vào phần dưới của hắn, không ngờ lại đạp trượt.
Một bóng người nhanh như chớp đã kịp trước hành động của hắn, đẩy Hứa Mẫn đang đứng trước mặt hắn ra xa.
Hứa Mẫn đang gần tai Cung Du, thấp giọng gầm lên: "Cậu cứ gọi đi - ừm!"
Một lực lớn ập tới, Hứa Mẫn trước mặt Cung Du liền ngã xuống đất, lăn vào đống tuyết đã tan một nửa, ngay cả mặt cũng bị bắn đầy bùn.
"Đυ. má! Mày mù à?"
Người đến có sức mạnh không nhỏ, đẩy ngã Hứa Mẫn một cái, suýt nữa cũng kéo theo Cung Du.
Cung Du vừa mới đứng vững lại, mới nhìn rõ người trước mặt là ai, không khỏi nhíu mày.
Quan Hành?
Hắn vừa muốn nói gì, lại bị Quan Hành cắt ngang: "Xin lỗi hai vị, tôi có việc gấp, xin lỗi!"
Nói xong, Quan Hành liền giơ tay muốn giúp Hứa Mẫn đang vùng vẫy đứng dậy, chân dưới lại bất ngờ trượt một cái, lại lần nữa đá ngã Hứa Mẫn, hắn nhanh trí đẩy Hứa Mẫn ra xa, tự mình nhảy sang một bên đứng vững chãi, miệng thành thật xin lỗi: "Xin lỗi anh, tay tôi trượt, tôi sẽ giúp anh ngay."
Hứa Mẫn nắm lấy mảnh tuyết bên cạnh và muốn ném vào Cung Du đang đi lại về phía hắn. Tuyết tan ngay lập tức trong tay hắn ta và rơi trên quần áo của anh.
Cung Du lúng túng vuốt mũi mình, cười nhẹ: "Thật xin lỗi, tôi sẽ giúp anh?"
Hứa Mẫn nhìn chằm chằm vào chàng trai nghèo khó trước mặt mình: "... Tránh xa tôi! Thật là xui xẻo!"
Vệ sĩ đến muộn lao lên kéo Quan Hành ra khỏi đường đi của Hứa Mẫn, vội vàng giúp Hứa Mẫn thoát khỏi vũng bùn và cẩn thận dắt hắn ta vào trong.
Một nhóm người rời đi nhanh chóng sau khi Hứa Mẫn cảnh báo Quan Hành trước khi vào trong nhà. Cung Du mới nhìn sang hướng của Quan Hành sau khi Hứa Mẫn rời đi. Cậu ấy nhấp môi vì sự xấu hổ: "Tại sao cậu lại quá bạo động?"
Quan Hành giơ tay lên để che giấu nốt ruồi ở góc mắt không được che kín của Cung Du: "Hắn ta đã chạm vào anh."
Cung Du bị hắn nhìn chăm chăm làm cho anh buồn nôn, cố gắng để lau đi những dấu vết của Hứa Mẫn trên mặt mình, và nói với giọng nghiêm túc của mình: "Tôi có thể tự giải quyết được vấn đề của mình."
Quan Hành nhìn anh.