Chiếc xe MPV to lớn mạnh mẽ êm ái lái ra khỏi gara dưới tầng hầm, ánh nắng ban mai không quá chói chang xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mu bàn tay tái nhợt của Cung Du, mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Cung Du nhìn thoáng qua đồng hồ thì thấy sắp muộn, anh khẽ nhíu mày, từ bỏ ý định ăn sáng rồi dựa vào lưng ghế trừng mắt nhìn Phương Mộc: “Anh còn hỏi sao, tìm người trẻ như vậy, thật không đáng tin mà.”
Phương Mộc nhún vai nói: “Kể ra cũng lạ, hôm qua sau khi anh đăng tin muốn tìm chim hoàng yến cho cậu thì chỉ trong vài phút, điện thoại của anh rung lên suýt nổ tung, sau đó vừa làm xong danh sách thì chưa đầy nửa giờ sau có một bộ phận lớn người tham gia nói rằng họ không thể đến, cậu thấy lạ không?”
Cung Du rũ mắt yên lặng lắng nghe, đưa tay đút vào túi áo khoác ngoài, yên lặng xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình, giọng nói hơi khàn: “Có lẽ là có việc, có lẽ là chê em đã xấu lại còn già.”
Phương Mộc mở cửa kính xe ra, nghe không rõ anh nói cái gì, chỉ cho là Cung Du đồng ý lời của mình nên tiếp tục nói: “Cuối cùng cũng chỉ có mười mấy người tới, điều kiện bên ngoài quả nhiên rất tốt nên vẫn có thể chọn lựa, đặc biệt là cậu Quan Hành này, cậu ta là người giỏi nhất trong số họ, vừa có ngoại hình, tuổi tác lại cũng khá ổn, ăn nói thật thà, nhà nghèo, rất nhút nhát và ngoan ngoãn.”
Nghĩ đến thiếu niên tối hôm qua chăm chú nhìn mình, nắm lấy vạt áo mình, Cung Du gật đầu đồng ý: “Ừ, đúng thế.”
Cậu ấy rất nhút nhát, giống như một con chó hoang được nhặt về và lo lắng rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại đơn thuần.
“Mặt mày anh Du hôm nay hồng hào thế.”
Chân Thế Hào ợ hơi một cái ra ngoài cửa xe rồi nhìn Cung Du qua kính chiếu hậu.
Nghe vậy, Cung Du vươn ngón trỏ đỡ kính, nhìn đôi mắt sưng húp của mình qua kính chiếu hậu, tự giễu cười nói: “Vẫn ổn mà.”
Hồng hào à? Do uống nhiều mới thế đấy.
Mùi của bánh rán nhân hẹ thoang thoảng từ cửa sổ phía trước của chiếc xe chỗ Chân Thế Hào đang ngồi, thổi đến cửa sổ phía sau của chiếc xe làm dạ dày vốn đang sôi lên của Cung Du lại càng sôi dữ hơn, cũng làm anh thấy buồn nôn.
Phương Mộc ở cùng anh đã lâu nên cũng biết hai năm nay Cung Du dần mắc một ít bệnh dạ dày, có lẽ là do trước kia uống quá nhiều rượu gây nên.
Nhìn thấy vẻ mặt cố gắng chịu đựng của Cung Du, anh ấy vươn tay, cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt đặt trong ngăn cốc rồi vặn ra, dùng mu bàn tay đo nhiệt độ rồi để gần bên môi Cung Du: “Cậu uống chút nước trước đi, đến chỗ quay phim thì anh lại đi tìm đồ ăn cho cậu, cậu vất vả cả đêm rồi, ngay cả bữa sáng cũng không lo ăn.”
Bụng của Cung Du khó chịu đến mức không thể dùng tay bưng bình nên anh trực tiếp để Phương Mộc đút anh uống nước ấm.
Uống hơn nửa thì sắc mặt Cung Du cũng tốt lên rất nhiều, Phương Mộc cũng bắt đầu cười nhạo anh: “Sao thế, một đêm xuân đã làm Cung ảnh đế của chúng ta bị thương rồi à? Chia sẻ chút đi.”
Kể từ khi Cung Du trở thành ảnh đế của hai mảng điện ảnh và truyền hình thì giá trị của Phương Mộc trong giới người đại diện đã ngay lập tức tăng lên, anh ấy được rất nhiều người săn đón, họ đều là những người mới muốn đi đường tắt từ chỗ anh ấy, hai bên anh tình tôi nguyện theo nhu cầu, không ai nợ ai.
Vì vậy, hôm qua Phương Mộc dễ dàng đồng ý yêu cầu của Cung Du cũng vì một số lý do khác.
Hai năm gần đây, tính tình của Cung Du thay đổi rõ rệt, anh không uống rượu cũng không hút thuốc, ngay cả với Lăng Hữu Hữu cũng lạnh lùng cau mày, thế nên Tần Tứ Gia thường xuyên bày tỏ sự lo lắng của mình với Phương Mộc về trạng thái Phật hệ của Cung Du, vì vậy ngày hôm qua Cung Du đề nghị việc muốn tìm chim hoàng yến cũng là một cơ hội hoàn hảo để xoa dịu trạng thái tinh thần của anh ấy.
Mọi người đều là đàn ông, suy nghĩ như thế nào thì họ đều hiểu nhau rất rõ, nhưng Cung Du lại giống như một dòng nước trong vắt giữa vòng quan hệ phức tạp, khiến những người xung quanh trở nên bẩn thỉu và khốn nạn, có thể kéo Cung Du vào cuộc làm Phương Mộc mất đi rất nhiều áp lực.
Con người luôn có thói hư tật xấu, nếu ai cũng là chim bồ câu trắng tinh khiết thì sẽ luôn bị mọi người muốn lôi nó xuống bùn nhuộm màu giống mình.
Khi Phương Mộc hỏi, Cung Du đã cố gắng nhớ lại những gì anh đã làm tối qua, nhưng anh không nhớ gì ngoài việc mình hôn lên mặt Quan Hành.
Nhưng Cung Du không ngu ngốc, nếu anh nói sự thật thì chắc chắn anh sẽ bị người từng trải như Phương Mộc cười nhạo, vì vậy anh ngửa đầu và cổ vào thành ghế phía sau, từ từ vắt chéo chân, đặt mắt cá chân lên đầu gối, anh tự tin bắt chước những nhân vật chính trong phim nói: “Hồng nhạt.”
Những lời của anh chứa đầy ẩn ý sâu sắc, làm cho trong chốc lát Phương Mộc cũng không hiểu được.
Hồng nhạt, cái gì hồng nhạt, là chỗ đó, hay là chỗ đó?