“Tránh đường nào, tránh đường nào! Đệm hơi đến đây! Dịch sang bên trái đi!”
“Mau mở điều hòa lớn lên một chút đi, không thấy anh Du bị lạnh tái mặt rồi à?”
“Anh Du kiên trì thêm một chút nhé, nhân viên kỹ thuật sắp đến rồi ạ!”
Trước bức màn xanh có một người đang bị treo lủng lẳng với độ cao khoảng ba tầng.
Anh đang mặc một bộ đồ cổ trang màu đỏ thẫm, đai ngọc quanh eo được một sợi dây thép rất mỏng kéo lên làm lộ ra ống tay áo ngắn màu trắng bên trong, lúc này anh bị treo đến đau đớn, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
“Mẹ kiếp, nửa tiếng trước còn mẹ nó cũng nói là nhân viên kỹ thuật sắp tới, thế giờ người đâu?”
Người nói chuyện chính là người xây dựng hình tượng và cũng là người đại diện của Cung Du, anh ấy tên là Phương Mộc.
Anh ấy mắng vài câu sau đó ngẩng đầu lên trấn an người đang bị treo trên kia: “Tiểu Du, nhịn một chút nhé, cố gắng điều hòa nhịp thở, sẽ có người tới ngay thôi, đừng sợ.”
Cung Du bị mấy sợi dây thép mỏng manh treo lơ lửng giữa không trung không thể động đậy, chỉ có thể lẳng lặng cụp mắt nhìn dòng người chạy tới chạy lui trên mặt đất, nghe thấy giọng nói của Phương Mộc, anh mím đôi môi tái nhợt gật đầu sau đó nhắm hờ đôi mắt đã bắt đầu sưng tấy và đau nhức không phát ra tiếng động.
Việc anh bị mắc kẹt trên không trung và không thể xuống chính là tai nạn trong mắt người khác, nhưng với anh thì đó là việc đã biết trước.
Anh là người xuyên sách, kiếp trước điều trị ung thư nhưng không có hiệu quả, tiếc nuối chết đi sau đó anh xuyên vào một nhân vật ảnh đế pháo hôi liếʍ cẩu cùng tên cùng họ với mình ở trong sách, đến lúc này đã được hai năm tám tháng rồi.
Quyển sách này tên là “Ăn mảnh không bằng cùng ăn”, đây là một quyển sách NP của Hải Đường, khi Cung Du lần đầu tiên nghe em họ của mình nhắc đến cái tên oai phong và lẫm liệt này trên giường bệnh thì với một người mới bước chân vào thế giới đam mỹ như anh rất tò mò và mong chờ nó, đến nỗi sau đó khi anh nhìn thấy cảnh 1v3 thì đã sợ đến mức suýt làm đứt ống truyền dịch.
Nhân vật chính thụ Lăng Hữu Hữu trong nguyên tác là một bông tơ hồng yếu đuối được mọi người yêu thích, tất cả đàn ông, kể cả người chó nhất và cả người chó liếʍ nhất là nguyên chủ cũng đều đổ gục trước cậu ta như nhóm công chính và chỉ chờ đợi người trong tim họ rủ lòng thương.
Bởi vì tác giả không cho nguyên chủ cơ hội trở thành một thành viên của cảnh 1x3 nên anh ta nóng lòng muốn xen vào tuyến tình cảm của mấy người, ở phần sau của truyện, vì không chiếm được nên anh ta sinh ra tâm lý muốn hủy diệt, mấy lần làm hại vai chính công và vai chính thụ. Cuối cùng, không phụ lòng mong đợi của mọi người mà anh ta đã phải chịu quả báo và đột ngột qua đời vào sinh nhật thứ 30 của mình mà không có lý do.
Tục ngữ có câu, liệt nữ sợ triền lang, lại thêm việc từ nhỏ Lăng Hữu Hữu lớn lên ở phố đèn đỏ nên lối sống cũng phóng khoáng hơn rất nhiều, thường cũng như xa như gần mà đáp lại nguyên chủ.
Cho nên mối quan hệ của nguyên chủ và Lăng Hữu Hữu nói đơn giản là Cừu Vui Vẻ và Cừu Xinh Đẹp, là Hắc Tiểu Hổ và Lam Thố, là Rùa Hai Mặt và Tiểu Mỹ Mỹ.
Ngay cả khi chỉ cho anh ta một cái ngoáy tai thì cũng không thể ngăn cản mong muốn đào tường của anh ta.
Vì hành động chó liếʍ và hành vi chen chân vào tình yêu giữa họ của anh ta mà tương tác qua lại của hai người làm đám công chính không thể tiếp thu—
Lăng Hữu Hữu đáp lại nguyên chủ làm đám công chính rất ghen, vì thế mà họ bảo bạn bè trong giới trả thù anh ta, nhưng nguyên chủ cũng không phải đèn cạn dầu, mỗi lần như thế thì nguyên chủ sẽ dùng hết thủ đoạn của mình để ly gián mối quan hệ của thụ chính và nhóm công chính, cứ thế rơi vào vòng luẩn quẩn không hồi kết.
Mấy ông lớn tập chung lại để đối phó anh ta, khiến cho mọi người trong giới thấy anh ta là kẻ phản bội ai cũng có thể trừng phạt.
Vì thế mà lúc nguyên chủ suýt gây họa lại thấy mình không có khả năng gánh vác hậu quả khi trêu chọc đám công chính thì anh ta buông tay để Cung Du xuyên vào đúng lúc mấu chốt.
Nguyên chủ hưởng phúc còn anh thì chịu tội.
Anh xuyên vào lúc thi thể của nguyên chủ đang chìm trong bồn tắm, xem tư thế này, có lẽ là anh ta đã tự sát, căn cứ vào việc anh đã vào đây thì có thể kết luận rằng nguyên chủ đã tự sát thành công.
Sau khi nôn hết nước trong bụng ra, anh đến trước tấm gương lớn trong phòng tắm dập đầu vài lần với nguyên chủ rồi lấy ba điếu thuốc trên bàn trà thắp hương cho anh ta, tâm trạng anh rất giống lúc Tôn Ngộ Không lên Thiên đình làm Bật Mã Ôn, anh lệ nóng quanh tròng nghênh đón cuộc sống mới.