Lời Nguyền Vương Triều Cổ

Chương 39: Từ Đường Bỏ Hoang

Yul lập tức nhận ra sự bất thường của Seoyeong, gã siết khẽ tay cậu, thì thầm: “Sao thế?”

Seoyeong nhìn gã cười như mếu: “Anh còn nhớ cơn ác mộng em kể cho anh hồi trước không?”

Yul hơi ngẩn ra, nhưng rồi gã nhanh chóng phản ứng lại: “Nơi này ư?”

Cậu gật đầu, giọng đã hơi mang âm rung: “Giống hệt, không khác lấy một li!”

Hai người họ nhìn nhau, không biết nên mừng hay nên lo nữa. Hiện tại thì rõ ràng là nơi này có liên quan đến Thần điện Silla rồi, tỉ lệ tìm được manh mối là rất cao, nhưng đồng thời tỉ lệ gặp nguy hiểm cũng sẽ tăng vọt.

Tòa nhà kia rất rộng, diện tích gian chính phải lên tới cả trăm mét vuông, chưa kể hai bên còn có vài gian phụ, hành lang đủ cho ba, bốn người đi song song kéo dài ra phía sau.

“Hành lang này dẫn đến đâu thế Ryu hyung?” Năng khiếu kết bạn của Park Joonsik đã bật ở mức tối đa, thật không biết hai người này thân thiết nhanh như vậy từ khi nào nữa.

“Chẳng đâu cả.” Ryu dẫn mọi người vào gian nhà bên trái, ngoài gian chính kia thì trông nó đỡ lụp xụp nhất, cách đây không lâu vẫn có người ở nên cũng tạm coi là sạch sẽ: “Đằng sau có mấy căn nhà, kết cấu cũng y như nơi này thôi nhưng đổ nát lắm rồi. Lúc nơi này còn là từ đường của làng thì chỗ đó giống như nhà để xác vậy, ai trong làng mất mà không còn người nhà, hoặc là có điềm gở thì đều đưa tới đó quàn rồi chôn cất. Nhưng từ lúc từ đường chuyển sang bên kia cầu thì nó cũng bỏ hoang luôn, cũng phải gần trăm năm rồi.”

Bước chân muốn hóng hớt của Joonsik dừng lại ngay lập tức, hóa ra là nhà xác cổ đại à. Nhưng không đi được thì vẫn có thể hỏi được mà, tên tóc cam vừa ném ba lô xuống mặt đất vừa giúp mọi người trải túi ngủ, miệng thì tía lia: “Có điềm gở là sao ạ?”

“Chậc.” Ryu khua Dongsu sang một bên, trừng mắt vì con gấu vụng về kia vừa kéo rách khóa của một cái túi ngủ: “Nhiều lắm, kiểu chết vào ngày xấu giờ xấu này, đột tử này, chưa kết hôn này, chưa đến tuổi trưởng thành này,... Mấy thứ đại loại thế bị coi là cái chết không bình thường, dễ khiến người chết không được thanh thản siêu thoát rồi trở về quấy phá. Vậy nên mới không được để họ ở nhà mà phải đưa đến từ đường để thần linh và tổ tiên ở đây trông giữ.”

Mấy người đang dỏng tai nghe ké cười khan, đứng giữa núi rừng hoang vắng nghe mấy câu chuyện kiểu này đúng là có cảm xúc thật.

Dọn dẹp sơ qua cho có chỗ nghỉ ngơi, cả đám ăn vội chút thức ăn lót dạ rồi quyết định đi nghỉ sớm, cả ngày leo núi với mấy cậu trai thành phố không quen vận động thực sự không thân thiện chút nào. Ngoại trừ Yul hay chạy đi chạy lại nhiều nơi còn bình thường thì những người khác đều đã muốn gục cả. Mắt Seoyeong cũng díu cả lại với nhau rồi, nhưng nỗi ám ảnh về cơn ác mộng mà cậu ngỡ mình đã quên vẫn khiến cậu đi tới gian nhà chính kia.

Trong căn phòng rộng lớn ấy hoàn toàn trống rỗng. Thứ nổi bật nhất trong phòng là một bệ đá khổng lồ có màu xám nặng nề khiến không khí cũng như kết lại thành từng khối cứng rắn. Bệ đá ấy được chia thành nhiều tầng, tầng cao nhất vượt quá đầu người, hoa văn chạm khắc trên đó đã bị bào mòn theo thời gian tới độ gần như không còn nhìn rõ nữa, đây hẳn là nơi đặt bài vị tổ tiên của dân làng.

Trần nhà rất cao, có lẽ phải trên năm mét. Các thanh xà thô to làm từ gỗ đen bóng đã phủ đầy bụi, mạng nhện giăng kín các góc khuất. Tiếng kẽo kẹt vang lên mỗi khi có gió thổi qua khiến Seoyeong có cảm giác như thứ gì đó đang đu đưa trên xà ngang vậy. Lớp ngói đen úp trên mái đã xô lệch, nứt vỡ làm những tia nắng chiếu qua chúng cũng bị bẻ vụn thành những đốm li ti trắng bệch. Seoyeong không cảm giác được chút ấm áp nào từ những dải sáng ấy cả, không gian trống rỗng này chỉ càng tăm tối và ngột ngạt hơn khi bóng tối chỉ chực chờ nuốt chửng lấy chúng.

Gió núi thổi cánh cửa ra vào va đập vào tường liên tục, những tiếng lạch cạch từ khung bản lề cũ vang lên như một lời thúc giục câm lặng.

Seoyeong ngoái đầu nhìn lại phía sau, khoảng sân trống rỗng mọc đầy cỏ dại hết lắc lư rồi lại dạt sang hai bên theo nhịp gió. Không hiểu sao cậu lại nghĩ “họ” đang tiến về phía mình, những cái bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện, những người khuất mặt không thể gọi tên…

“Seoyeongie?” Một bàn tay to lớn ôm siết lấy eo cậu.

Seoyeong từ từ xoay người, ánh mắt đờ đẫn dần có tiêu cự: “Yul…” Nét lo lắng chân thành ánh lên trên khuôn mặt gã khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn, giống như trở về dương gian vậy.

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Yul không hỏi sao cậu lại đứng ở đây cả tiếng như thế, chỉ kéo cậu quay lại chỗ cả nhóm đang tụ tập: “Mọi người ngủ cả rồi đấy.”

Seoyeong gật đầu, nắm chặt tay gã, cũng không nói về cảm giác như có người - rất nhiều người - đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào họ, vẫy gọi như muốn đưa họ đi. Ở phòng bên cạnh, các anh đã thϊếp đi cả, Seoyeong ngoan ngoãn chui vào túi ngủ mà Yul đã mở sẵn cho cậu, nhắm mắt cố dỗ mình thả lỏng lại.

Tiếng gió nức nở luồn vào những khe nứt trên tường, đôi khi nghe như tiếng khóc, đôi khi lại như tiếng hát.

Seoyeong xoay người, hình như là bài đồng dao không rõ nghĩa sáng nay…