Lời Nguyền Vương Triều Cổ

Chương 35: Manh Mối Đứt Đoạn

Cuối cùng cả nhóm quyết định ăn trưa luôn tại khách sạn, dù sao thức ăn ở đây cũng không tệ, hơn nữa phần lớn khách du lịch đều chọn phương án ra ngoài hưởng thụ đặc sản nên phòng ăn khá vắng vẻ. Tức là rất thích hợp để họ bàn mấy chuyện mê tín dị đoan.

Bảy người chọn chiếc bàn tròn ở góc khuất sau một chậu lan ý cỡ bự, nằm ngay bên cạnh cửa sổ, lớp véc ni trên bàn bóng loáng, những vân gỗ màu nâu sậm nổi bật. Sau khi cô gái lấy order đã rời đi (cứ ba bước lại quay đầu một lần khi có cả một ổ trai đẹp tụ tập ở đây), các chàng trai im lặng nhìn nhau một hồi với vẻ khá căng thẳng. À, ngoại trừ Kim Ryu, anh đang săm soi bông lan ý trắng bên cạnh với vẻ thích thú khó che dấu. Seoyeong thật không hiểu tại sao anh lại hứng khởi với nó như thế, những thứ này hẳn là anh đã phải nhìn đến phát chán rồi chứ?

“Vậy, anh nói anh là hướng dẫn viên của giáo sư Choi?” Cuối cùng Yul mở lời trước: “Trong danh sách nhân viên mà ông ấy gửi về cho trường làm gì có tên anh đâu nhỉ?”

Kim Ryu ngước lên khỏi bồn cây cảnh: “Vì tôi có phải nhân viên quan trọng để được liệt kê riêng đâu mà. Tôi ở đoạn ‘chi phí phát sinh’ cơ, chung chỗ với mấy món đặc sản, quà lưu niệm, sách cũ thu thập của các chú các bác trong làng hay người trợ giúp họ đào đất, dựng lều lúc vào rừng ấy.”

Yul gật đầu, không bình luận gì thêm. Gã nói tiếp: “Vậy hôm nay anh đến gặp chúng tôi là vì…”

Kim Ryu rút từ trong chiếc cặp tài liệu đang đặt trên bàn ra một tờ giấy rồi đưa cho Dongsu đang ngồi bên cạnh: “Đây, mấy hôm trước bên văn phòng đại học Silla có gọi tới làng, nói là có một vị giáo sư họ Kim sẽ tới chỗ chúng tôi để tiếp nhận nghiên cứu của giáo sư Choi Taek. Vì tôi là người làng, lúc trước lại hay ở cùng ông ấy nhiều nhất nên sắp tới tôi cũng sẽ đi cùng các cậu luôn cho dễ giao thiệp.”

Nhóm Seoyeong truyền tay nhau tờ giấy mà Kim Ryu đưa, trên đó có ghi đúng những gì anh vừa nói với họ, ghi chú rất rõ ràng rằng lương của hướng dẫn viên vẫn sẽ giữ nguyên và được trích từ kinh phí của dự án, còn in kèm một tấm hình đen trắng của Yul nữa. Nói thật, xấu kinh!

“Thảo nào lúc trước anh nhìn Yul như thế, chậc chậc…” Joonsik búng tờ giấy trong tay, đến ảnh thẻ cũng không thể xấu tới cấp độ này được!

“À…” Anh chàng đẹp như tượng tạc kia nhìn Yul với vẻ hối lỗi: “Tôi cũng không dám chắc cậu có phải là cậu không nữa, cái máy in cũ lắm rồi mà trưởng làng không chịu thay mới… Ý tôi là, cậu không giống ảnh chụp đại học Silla gửi chút nào.”

Mọi người nhịn cười. Đúng lúc này, đồ ăn bắt đầu được đưa lên, tiếng bát đũa lanh canh va chạm, không khí cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy. Trong một lúc lâu không ai nói gì đến giáo sư Choi và dự án vương quốc Silla cổ của ông ấy, cũng như sự biến mất đáng sợ của cả đoàn nghiên cứu. Đến khi món tráng miệng được đưa lên (kem chocolate và bánh mousse chanh dây) thì câu chuyện về di tích tại làng Bảo Tiên mới bắt đầu xuất hiện trở lại.

Kim Ryu gõ ngón tay vào bức ảnh mờ nhòe, trông như một ngôi nhà được xây từ đá đã lụn bại, thủng vỡ khắp nơi, phần cửa trống hoác tối om như cái miệng không răng móm mém há hốc của lão ăn mày nhếch nhác nào đó. Xung quanh ngôi nhà là cỏ dại cuộn thành từng búi, cây cối trơ trụi lá, cành khô vặn vẹo đủ mọi hướng trông không khác bàn tay của các mụ phù thủy trong truyện cổ chút nào.

“Đây là nơi cuối cùng mà giáo sư Choi và trợ thủ của ông ấy tới khảo sát. Sau hôm đoàn người ấy tới đây thì chẳng ai nhìn thấy họ nữa.”

“Nhìn gớm quá.” Joonsik bình phẩm.

“Đây mới chỉ là qua ảnh thôi đấy, địa điểm thật trông còn gớm hơn nhiều.” Ryu nhăn nhó: “Thật không biết sao người thành phố các cậu lại thích mấy nơi như thế này!”

Seoyeong ngậm thìa xấu hổ cười. Biết giải thích thế nào đây, với người thường thì những di tích vụn vỡ thế này chỉ là một ngôi nhà hoang không có chút giá trị nào, nhưng đối với ai đam mê lịch sử thì một hòn đá ở đó còn đáng giá hơn vàng nữa.

“Họ cứ thế mà biến mất luôn à?” Yul hỏi, thuận tay đẩy nốt viên kem chocolate còn lại trong đĩa cho Seoyeong.

Ryu thở dài, nhét cái bánh mousse thứ hai vào miệng: “Lúc đầu người làng nghĩ là họ lại lủi vào rừng tìm cái nọ cái kia rồi, mấy người ấy hay thế lắm. Cơ mà mãi không thấy họ đâu thì lại nghĩ là họ có việc về Seoul, gọi điện tới đại học Silla thì mới biết là đoàn của giáo sư Choi đã không liên lạc với trường cả tuần! Thật sự là…”

Myungho nhìn quanh bàn: “Vậy chút nữa chúng ta tới đó xem qua được không? Tuy đã lâu rồi nhưng có lẽ còn có thể… ừm, tôi không biết nữa, còn sót lại chút gì chăng?”

Ryu lắc đầu: “Không có đâu. Lúc biết chuyện chúng tôi đã lục tung khu vực đó lên rồi, cảnh sát cũng tới hai, ba đợt, người trong trường các cậu còn ở lại đến cả tuần, cày nát mặt đất lên rồi mà chẳng tìm được chút manh mối nào còn gì?”

Cả đám xìu xuống. Việc giáo sư Choi mất tích đã được Yul xác nhận là có liên quan đến Thần điện Silla kia, vậy nên có thể nói đây là lần họ cách cái nơi ma quái ấy gần nhất. Chỉ cần có thể tìm được đoàn nghiên cứu kia, hay bất cứ dấu tích gì có thể dẫn họ đến Thần điện là họ sẽ đạt được một bước tiến lớn trong việc tìm cách hóa giải lời nguyền của tộc Kim. Vậy mà manh mối lại đứt đoạn thế này…

Seoyeong thấy các anh đều có hơi xuống tinh thần nên định nói gì đó kéo cảm xúc của mọi người lên một chút, đột nhiên cậu thấy Kim Ryu nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt vui vẻ nãy giờ bất chợt lạnh buốt, nghiêm túc đến mức khiến cậu rùng mình.

Bên ngoài cửa sổ, đột nhiên một đàn quạ đen bay qua. Những con chim to lớn với bộ lông đen bóng che kín cả bầu trời nắng rực, phòng ăn vốn đang sáng sủa tối sầm xuống, tiếng vỗ cánh ồn ào xuyên qua tường dội thẳng vào màng tai họ. Các du khách đang ăn cơm tại khách sạn đều nhốn nháo đứng dậy trước khung cảnh bất ngờ này, người lo sợ đến tái mặt lầm bầm ‘điềm gở’, người phấn khích lôi điện thoại ra quay.

Một con quạ đậu trên bệ cửa sổ nhìn vào trong phòng, đôi mắt đỏ rực như máu đọng lại nơi bàn nhóm Seoyeong.