Lời Nguyền Vương Triều Cổ

Chương 31: Đoàn Tàu Kinh Hồn (2)

Seoyeong nuốt khan, cậu chậm rãi lùi lại… rồi chạy thẳng về toa của mình. Bàn tay bắt đầu da^ʍ dấp mồ hôi của cậu vặn tay nắm cửa nhưng núm khóa bằng đồng ấy lại cứng đờ ra, không xoay không chuyển như thể đã bị khóa cứng bên trong. Bên toa nhóm Myungho cũng vậy, cửa khóa cứng, bên trong im lìm, mặc cho nếu bình thường cậu đập cửa thế này thì cả đoàn tàu cũng phải tỉnh lại ấy chứ.

Lại nữa rồi…

Seoyeong kéo hai chân hơi nhũn ra của mình đi về phía toa ăn, dù là trong hoàn cảnh này thì nơi nào cũng đáng sợ như nhau nhưng muốn đến gần ánh sáng đã luôn là bản năng của con người rồi. Cậu khụt khịt, tai dỏng lên cố nghe ngóng mọi tiếng động, nhưng đoàn tàu lúc này im ắng vô cùng, ngay cả tiếng cạch cạch đã đánh thức cậu lúc trước cũng bặt vô âm tín.

Điều buồn cười là lúc này cậu lại không thấy quá sợ hãi như những lần ‘gặp ma’ trước, đúng là có hơi rờn rợn, nhưng cảm giác máu toàn thân đông cứng, tim đập như muốn vỡ ra kia thì không đến mức. Không biết là do cậu thực sự đã chai lì với mấy trò này hay do biết Yul đang ở phía sau nữa.

Trái với tưởng tượng của Seoyeong, không có thứ gì kinh khủng ẩn nấp trong toa ăn và các toa thường cả. Hành khách đều ngồi yên trên ghế của họ, đang say ngủ. Ánh đèn màu cam ấm sực tỏa khắp, không có bất cứ dấu hiệu nào của những cái xác thối rữa hay các bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện cả.

Seoyeong đứng giữa cửa toa thường và toa ăn. Bóng đèn lắc lư theo nhịp chạy của tàu, chiếu vào mặt cậu những dải màu cam lúc sáng lúc tối. Không hiểu sao toa khách thường trông không có gì đặc biệt này lại khiến cậu lạnh sống lưng hơn cả toa tàu trống tối đen lúc nãy. Cậu lui lại, dự cảm của cậu mỗi khi gặp ma đều chính xác một cách kì lạ.

Đột nhiên lúc này, các hành khách đang nhắm mắt ngủ yên nãy giờ đồng loạt mở mắt. Seoyeong ngừng thở, cảm nhận rất rõ là ánh mắt của họ đang dán chặt vào cậu, nhưng lại như xuyên qua cậu mà nhìn vào một thứ gì đó khác… phía sau.

‘Soạt!’

Seoyeong giật thót!

Những người đó đứng lên rồi bước về phía cậu, hành động cứng đờ như một con rối. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống thái dương Seoyeong. Cậu nép người vào thành tàu sau lưng, mắt cuống cuồng tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí.

Hành khách đầu tiên đã bước vào khoảng đệm với toa ăn. Seoyeong tóm đại cái bình hoa gốm thô màu nâu trông cực kì chắc chắn trên bàn, dốc hết những bông loa kèn trắng muốt bên trong ra. Cậu ôm khư khư cái bình trong lòng, định bụng người đàn ông mặc đồ trông như chuẩn bị tới Hawaii kia mà dám xông vào cậu thì sẽ cho ông ta nếm đủ ngay.

Nhưng người đó lại bước thẳng qua cậu, đôi mắt trống rỗng mở to nhìn đăm đăm vào khoảng không. Những hành khách khác cũng giống hệt ông ta, đờ đẫn bước qua cậu, tiếng bước chân lê trên mặt sàn đều nhịp như một đội quân vậy, một đội quân xác sống.

Seoyeong ngơ ngác nhìn đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ con, tất cả, tất cả chậm chạp xuyên qua toa khách, toa ăn, cả các toa hạng nhất. Họ dừng lại trước cánh cửa quét sơn vàng nổi bần bật trên mảng tường màu bầu trời, bên cạnh nó là tấm biển hình chữ nhật màu trắng in chữ đen ‘Không Mở! Nguy Hiểm!’.

Đó là… cửa lên xuống đúng không? Seoyeong há miệng nhìn đám người đang đứng xếp hàng trước cửa kia, tay vẫn ôm chặt cái bình gốm. Họ định làm cái quái gì thế? Cánh cửa này cũng giống như cửa máy bay vậy, chỉ có thể đóng mở khi tàu đã ngừng lại hoàn toàn mà thôi, còn không thì ngay cả Hercules cũng không thể xê dịch nó được, dù chỉ là một milimet!

Nhưng trong ánh mắt kinh hoàng của Seoyeong, ông chú Hawaii kia kéo xịch cánh cửa ấy ra nhẹ như lông hồng. Và không do dự một giây nào hết, ông ta lao mình ra bên ngoài đoàn tàu đang chạy với tốc độ hơn bốn trăm kilomet một giờ! Rồi từng người từng người một, họ lao qua cánh cửa mở rộng ấy không chút chần chừ, thậm chí một người phụ nữ đang ôm tã lót trong tay cũng gieo mình dứt khoát như thế.

Seoyeong đờ đẫn nhìn chuyến tàu cao tốc đột ngột trở thành máy xay thịt, máu loãng, thịt nát bắn tóe lên cao, vẩy cả vào sàn tàu. Chiếc bình gốm trong tay cậu rơi xuống, tiếng vỡ chát chúa như một cái tát giáng xuống đầu óc mù mờ của Seoyeong.

Cậu chạy về phía họ, hốt hoảng la hét, kêu cứu. Đám đông kia vẫn không có phản ứng gì, chỉ theo thứ tự nhảy xuống tàu, dần dần biến mất trong tầm mắt cậu. Seoyeong xông vào bên trong họ, cố đẩy họ ra phía sau, nhưng hành khách trong toa thường quá đông, cậu kéo được người này thì lại lỡ mất người khác.

Đoàn người dồn cục càng lúc càng đông trước cửa tàu, hành khách ở các toa thường khác cũng bắt đầu xuất hiện, tất cả đều đi về phía này như bị thôi miên. Seoyeong kẹt cứng trong hàng loạt những cơ thể cứng đờ như gỗ rồi bị dòng người đẩy dần về phía cửa tàu.

Cậu giãy dụa, vùng vẫy một cách vô ích như con thú non bị dính bẫy của thợ săn. Chân Seoyeong không chạm vào mặt sàn, hai tay bị khóa cứng, miệng há lớn cố gắng hớp lấy không khí đang loãng dần, lưng lạnh buốt khi những luồng gió thổi phần phật bên tai càng lúc càng ồn ào. Cửa toa đã gần lắm rồi, cứ thế này thì cậu sẽ bị những người này kéo ngã xuống tàu cùng họ mất!

Bỗng nhiên áp lực bên tay trái của cậu biến mất. Seoyeong cuống cuồng khua khoắng theo bản năng rồi bắt được một chỗ gồ lên trên tường, giống như một cái móc. Lúc này một nửa cơ thể cậu đã ngả ra ngoài tàu, gió tạt vào mặt khiến cậu không mở mắt ra được, tay cậu đau buốt vì cố bám víu vào cái móc sắc nhọn, hai chân mỏi nhừ khi cố trụ lại giữa sự chen chúc xô đẩy của các hành khách đằng sau.

Lưng Seoyeong cứng đờ, với tư thế này thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ ngã ra khỏi tàu mất thôi, nhưng muốn đứng lên thì lại chẳng có thứ gì dùng làm điểm tựa cả. Seoyeong cố mở mắt tìm kiếm xung quanh, mắt bị gió thổi đến nhòa nước.

Sao cậu không đội nó?

Cái gì? Tiếng gió ù ù làm cậu mất một lúc mới thấm được những câu từ này. Seoyeong xoay đầu nhìn người đứng bên cạnh mình. Một bà cụ đội khăn đen mở trừng đôi mắt màu vôi vẩn đυ.c, cái miệng móm mém kéo ra thành một thứ gì đó trông na ná nụ cười rộng ngoác, rồi nhảy xuống.

Lúc này Seoyeong mới nhận ra, tất cả những người nhảy ra khỏi tàu, biểu tình cuối cùng của họ đều là đang cười, dị dạng, quái đản, nhưng vẫn là cười. Những tiếng chất vấn sao cậu không đội nó bắt đầu rõ dần lên, to hơn, lúc chìm lúc nổi trong tiếng gió.

Sao cậu không đội nó… đội nó… sao cậu không đội nó… đội nó…

Một ánh vàng lóe lên qua khóe mắt Seoyeong, cậu quay sang, theo hướng chạy của đoàn tàu, chiếc vương miện Silla gắn đầy ngọc ngà châu báu nằm trên gò đất giữa một cánh đồng cỏ rộng bát ngát đang càng lúc càng rõ ràng hơn. Seoyeong nhìn đăm đăm vào nó, cảm giác ánh sáng lấp lánh trên nó sắc lẹm như có thể cắn vào linh hồn mình.

‘Rắc!’

Đúng lúc này, cả người Seoyeong hẫng đi, chiếc móc bén ngót mà cậu đang bám lấy bung ra. Tay cậu hất ngược lên đầu theo đà kéo, máu chảy thành dòng trên những ngón tay tê dại.

“Không!”

Seoyeong rơi ra ngoài, cảm giác không trọng khiến cổ họng cậu như nghẹn lại. Đám người trên tàu vẫn nhìn theo cậu, khuôn mặt cứng đờ kéo căng ra thành những nụ cười vô hồn giống hệt nhau.

‘Bịch!’

Seoyeong đập mạnh cả người xuống đất. Bên trái cậu là một dải lụa màu đỏ được tạo thành từ máu thịt nát vụn, tỏa sáng nhờ nhờ dưới ánh trăng. Bên phải là đoàn tàu màu bạc xa dần trong bóng tối. Chiếc vương miện vàng lăn xuống, chạm vào những ngón tay cậu. Seoyeong còn không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy khung cảnh xung quanh tối dần, lạnh dần. Trong ánh mắt đã hoa đi vì mất dần sức sống của cậu, cánh đồng hoang ngập tràn những khóm hoa dại màu trắng lắc lư theo gió, kéo thành từng phiến màu trắng như những tấm vải liệm phấp phới. Tiếng ve rền rĩ như tiếng khóc đưa tang rúc lên từng hồi bên tai cậu, lúc to lúc nhỏ.

Đôi mắt to tròn của Seoyeong khép lại, một giọt nước mắt lấp lánh thấm qua hàng mi dày. Trước khi bị bóng tối phủ lấp, cậu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.

Yul, không phải lỗi của anh…