Sáng hôm sau, Seoyeong bò dậy với cảm giác lơ mơ ngái ngủ vẫn ngập tràn trong đầu. Qua một giấc ngủ ngon, mọi sự sợ hãi về cái thứ quỷ quái vẫn bám theo cậu - Seoyeong từ chối chấp nhận đó là Sooyoung noona hiền lành tốt bụng - có vẻ đã mờ nhòa.
Cậu xuống tầng dưới, cầu mong Kim Yul thương tình cậu vừa gặp ma mà cho cậu chút thức ăn lót dạ. Đón Seoyeong tại bếp là mười con mắt sáng quắc nhìn như muốn xuyên thủng cả da lẫn xương cậu.
Tóc đen giật mình, tỉnh cả ngủ!
Joonsik xông tới trước, mái tóc cam vàng chóe của anh ấy chọc vào mũi khiến cậu muốn hắt hơi không thể tả (nhưng nếu cậu dám hắt hơi trên đầu Joonsik thật thì nhất định sẽ mềm xương với anh): “Seoyeongie! Ôi Seoyeongie!”
Dongsu cũng tiến tới chỗ cậu, mặc dù anh điềm đạm hơn hẳn nhưng nét lo lắng vẫn hằn rõ trên khuôn mặt. Anh vỗ vai cậu rồi quay sang kéo Joonsik đang đeo bám trên người tóc đen như một con gấu túi cỡ bự: “Được rồi, Joonsik à, Seoyeong không sao cả. Tránh ra cho thằng bé thở một xíu nào.”
Joonsik ngay lập tức nhảy xuống - điều cậu rất biết ơn vì vòng tay của anh thực sự sắp siết chết cậu rồi - nhưng vẫn tóm chặt lấy Seoyeong. Hai bàn tay mũm mĩm nhưng mạnh mẽ của anh sờ cậu một lượt từ trên xuống dưới, hẳn là đang kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không. Seoyeong đứng im re chịu trận, cậu sẽ không giỡn mặt Joonsik lúc này đâu! ... Cơ mà màn kiểm tra xoa vuốt này sao lại quen thế nhỉ? Déjà Vu à?
Suy nghĩ của cậu trai vẫn còn phát tán lung tung một hồi, tới tận khi được dắt đến chiếc bàn ăn gỗ óc chó ngập trong nắng và được dí vào tay một đĩa khổng lồ bánh mì, thịt xông khói, trứng và xúc xích chiên thơm điếc mũi thì cậu mới tỉnh lại. Seoyeong vồ lấy cái đĩa ăn ngấu nghiến, chợt nhận ra là mình đã đói đến độ dạ dày có thể tiêu hóa được ruột luôn rồi.
Bốn người còn lại trong bếp nhìn cậu với vẻ xót xa, kiểu ‘ôi con tôi tội nghiệp chưa kìa’. Seoyeong chẳng buồn để ý tới vẻ gà mẹ của mấy ông anh, cậu đã quá quen với cái sự bảo vệ quá độ này rồi. Sau khi uống một hơi cạn nửa cốc nước cam to đùng (hơi bị chua quá theo ý Seoyeong, nhưng được nấu cho ăn mà còn ý kiến thì thật rõ ngớ ngẩn), cậu thở phào một hơi, có cảm giác như mọi tế bào trong người mình như sống lại vậy.
“Ngon lắm ạ.” Cậu giơ ngón cái với Myungho, người duy nhất biết nấu nướng trong phòng - đương nhiên là trừ Seoyeong.
Myungho không nói gì, nhưng nụ cười hở lợi kia cho thấy ông anh đang khá hài lòng với phản ứng của cậu.
“Yul đâu rồi ạ?” Cậu nhìn quanh một vòng: “Cả Somsa nữa?” Đáng lẽ ở một nơi lạ hoắc thế này thì Somsa phải bám chặt lấy cậu chứ nhỉ? Hôm qua cu cậu còn rền rĩ thảm thiết đến độ được Yul cho vào nằm trên thảm canh cậu ngủ cơ mà?
“Nó đến đại học Silla rồi, kéo cả Somsa theo nữa. Chắc là thử xem có tìm được cái gì ở đó không đấy, cơ mà anh dám chắc là chẳng có gì đâu, mấy con rệp ấy tan dưới ánh mặt trời còn nhanh hơn nước đá nữa.” Jaepung nhún vai.
“Thế…” Joonsik trượt vào cái ghế bên cạnh cậu: “Chuyện hôm qua là sao đây? Yul chỉ kể qua loa với bọn anh là em lại gặp mấy thứ đó nữa hả?”
Seoyeong gục gặc, thở dài: “Giờ thì em thật sự tin rồi. Xui tận mạng luôn ấy.”
Rồi cậu kể lại cho mọi người nghe những thứ mình vừa trải qua, đương nhiên là đã tỉnh lược phần cậu sợ đến suýt vãi cả ra hay lúc ôm Kim Yul khóc lóc thảm thiết rồi. Cậu trai chốt lại một câu: “Cứ cái đà này em sẽ sớm chai lì với bọn ma quỷ đó cho xem. Nói không chừng có ngày còn có thể rủ tụi nó chơi bài được nữa ấy.” Rồi cười hề hề. Như đã nói, có ánh nắng là Won Seoyeong chói chang ngay!
Cả đám thở dài nhìn đứa em út đang cố tỏ ra lạc quan. Myungho thật sự rất muốn hỏi ‘mày có biết mắt mình đang sưng húp như quả đào không thế em’ nhưng bị Joonsik thúc cho một cùi chỏ đau vãi cả… à mà thôi.
Khi Seoyeong bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên với ánh mắt như tia laser xuyên thấu của mấy ông anh thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe. Một lúc sau tiếng bước chân hướng về phía phòng ăn lớn dần, Seoyeong còn nghe lõm bõm được chất giọng trầm đặc trưng của Yul đang gọi Somsa và tiếng cậu nhóc kia sốt sắng đáp lại nữa.
Thân thiết nhanh ghê nhỉ? Seoyeong lén lút bĩu môi, nhớ hồi trước cậu phải cho ăn rồi làm thân đến cả tháng thì Somsa mới cho cậu đến gần cơ đấy!
Kim Yul bước vào căn phòng đầy nhóc người với Somsa tíu tít bám theo sát nút. Mái tóc đen bóng hơi xoăn của gã ăn rơ một cách chết tiệt với áo chiếc sơ mi cổ dựng màu be và quần tây màu nâu đậm. Seoyeong liếc gã một vòng từ trên xuống dưới, ăn mặc như ông già! Cơ mà là một ông già đẹp trai phát khóc - nghiên cứu sinh Won chảy nước miếng bổ sung.
“Không có gì cả.” Gã ngồi xuống đối diện Seoyeong, tuyên bố nhanh gọn trước khi vớ lấy cốc nước cam trên bàn dốc cạn rồi lạnh lùng bình phẩm: “Chua như dấm!”
Seoyeong chưa kịp há miệng nói cốc đó cậu đang uống dở rồi thì đã phải nuốt xuống. Bên cạnh đảo bếp, Joonsik đang cố hết sức đè bàn tay cầm dao của Myungho xuống.
Jaepung không để ý tới màn lộn xộn sau lưng mình, anh bình thản tiếp lời: “Chuyện bình thường mà, có bao giờ chúng ta tìm được thứ gì ra hồn ở hiện trường đâu? Đám quỷ thần đó còn trơn hơn cá chạch nữa. Đoàn người dẫn hồn kia thì sao?”
Đoàn người dẫn hồn? Bàn tay vuốt cái đầu to đùng mà Somsa đặt trên đùi của Seoyeong dừng lại.
“Cái đó… em tưởng là mình gặp ảo giác?”
Yul ngáp một cái: “Không hoàn toàn là ảo giác, cái bóng ma đầy thịt thối kia thì chắc chắn không phải là thật rồi…”
Seoyeong nhăn mặt, cảm giác bữa sáng ngon lành của mình đang trào ngược lên họng.
“... Cơ mà đoàn người cậu gặp thì thật mười phần mười. Chỉ có điều người mà họ gọi hồn là một cô gái bị tai nạn giao thông bảy hôm trước, đêm qua là đêm hồi hồn của cô ta nên người nhà mới mời họ làm pháp sự thôi. Người dẫn hồn đêm qua cậu gặp cũng nói với tôi là ông ta đang làm lễ như bình thường thì thấy cậu đột nhiên đứng đực ra nhìn chằm chằm vào hình nhân giấy trên kiệu, sợ dọa đến cậu nên mới ra hiệu cho mọi người đi nhanh hơn thôi chứ chẳng thấy hiện tượng kì bí nào hết.”
“Sợ dọa đến tôi á?”
Yul chép miệng, ý cười tràn ra trong từng câu chữ: “Chà, thì nửa đêm thấy một đoàn người mặc áo tang khiêng kiệu giấy, người giấy, người bình thường ai chả sợ. Huống chi cậu còn, nguyên văn lời ông ấy là thế này: ‘trắng nõn trắng nà như cục bột, mặt mày thì búng ra sữa, chắc vẫn còn là con nít mà sao lại ra đường vào giờ đó?’, tôi chỉ nhắc lại thôi đấy nhé.”
Seoyeong đỏ mặt, ừ, lỗi tại tôi hết!
“Từ từ, sao anh biết? Tôi đã kể gì với anh đâu? Mà, anh điều tra được từng đó thứ chỉ trong một buổi sáng vậy hả?” Seoyeong tò mò nhìn Yul, hỏi liền tù tì mấy câu. Anh ta là điệp viên hay phù thủy gì đó hửm?
“Vì tôi là Kim Yul.” Gã nháy mắt với cậu.
Seoyeong cuống quýt xoay mặt đi trước khi tự bốc khói: “Cơ mà nó thật lắm ấy! Chuyện hình nhân thì chỉ nhìn thôi tôi không nói, nhưng cái váy xanh ấy thì thực sự y như thật! Tôi vẫn còn nhớ cảm giác của nó trên tay…”
“Và đó là chúng ta vẫn còn có bùa hộ mệnh của bà Lee El đó, nếu hôm qua không có nó thì chắc cậu đi thẳng xuống hồ luôn đúng không?”
Seoyeong cào loạn trên đầu làm mái tóc vốn bông xù giờ lại càng rối tung như tổ quạ: “Ừm, nếu không nửa chừng trên tay nhói lên một cái thì chắc tôi xong rồi. Lúc tôi tỉnh lại thì nước đã ngập tới tận ngang bụng cơ mà.”
“Rồi giờ sao?” Joonsik lo lắng: “Thằng bé gặp chuyện còn nhiều hơn cả đám cộng lại nữa, mà Seoyeong lại không thể ở tịt trong nhà cả ngày được. Nhỡ hôm nào nửa chừng đi đi về về lại gặp… mấy thứ đó thì toi mất!”
Seoyeong cười khan. Có vẻ mấy con ma ấy còn thích cậu hơn cả hậu duệ của ba dòng họ vương thất ngày xưa nữa. Vinh dự làm sao…
Cậu nhéo mũi Somsa: “Ầy, thực ra luận văn của em cũng hòm hòm rồi. Tài liệu các thứ em có thể tra trên mạng hoặc nhờ mọi người mang tới. Ý em là… núp trong nhà mấy bữa chắc cũng ổn ấy.”
“Không ổn đâu.” Kim Yul ngắt ngang: “Lúc nãy tôi có rẽ ngang qua nhà cậu. Âm khí ở đó đậm hơn hẳn lần trước, mấy chậu cây của cậu chết cả rồi cậu biết không?”
“Tôi cứ tưởng tại mấy hôm nay không tưới tắm gì được cho chúng…” Seoyeong bối rối: “Bà Lee El cũng không phát hiện gì mà, bà còn bảo tôi là trong nhà có tổ tiên nên không cần sợ.”
Yul giải thích: “Nếu âm khí tăng đột ngột thì mới dễ phát hiện, còn nếu cứ dần dần chậm rãi thì ai cũng sẽ vô thức quen với nó, không nhận ra được điều kì lạ đâu. Còn tổ tiên trong nhà cũng chỉ có thể bảo vệ cậu được một phần thôi, nếu mấy thứ kia quá mạnh thì đành bó tay!”
Dongsu xen ngang: “Ở ké nhà bà Lee El vậy?”
“Bà cụ nhận việc đi trừ tà cho người ta ở tận Kwangju rồi, cả tháng nữa mới về cơ.” Gã nhún vai.
“Vậy qua chỗ bọn anh?” Dongsu đề nghị.
“Rồi mấy người định ôm nhau chịu chết hay gì?” Yul trừng mắt.
“Thế cậu định thế nào? Này cũng không được, kia cũng không được!” Joonsik bắt đầu phát cáu vì gã cứ bàn lùi mãi. Trong khi đó, Myungho và Jaepung liếc nhau, kẻ nhướng mày kẻ nhếch mép trông rõ gian tà.
“Cậu ấy sẽ ở lại đây.”